Phòng ngủ dĩ nhiên chỉ có một.
Năm giờ bốn mươi bảy phút sáng, Kha Nghê kéo tấm rèm dày cộp trong căn phòng thuê ra.
Nhà của bác Trương rất ấm cúng, bên trong lớp rèm chắn sáng còn có một tầng voan ren cũ, trên đó thêu hoa văn chuồn chuồn, bươm bướm và cỏ hoa.
Ánh sáng sớm mỏng manh và dịu nhẹ xuyên qua những đường nét tinh xảo ấy, rơi lên ô cửa sổ bên phòng ngủ.
Cổ tay mảnh khảnh của Kha Nghê luồn qua những vệt sáng lay động, vén một góc rèm ren, rồi ấn tay mở khung cửa nhựa.
Gió sớm lùa vào, chẳng thể thổi tan những gợn sóng cảm xúc mà cô đang cố giấu kín.
Cảm giác xao động treo lơ lửng nơi tim, như màn sương chẳng thể xua đi.
Tựa khói, tựa lụa, dần dần nuốt chửng chút lý trí ít ỏi còn sót lại của cô.
Ánh mắt Kha Nghê dừng ở cửa ra vào ——
Cảnh Tư Tồn vừa xuống lầu, lấy túi hành lý từ xe địa hình mang lên. Túi mở toang, đặt ở lối vào, lộ ra chiếc mũ lưỡi trai và hộp để máy cạo râu điện.
Chỉ cần nghĩ đến người đang tắm trong phòng, nhịp tim của Kha Nghê lập tức vọt lên như đồ thị hàm số y = e^x , đến một điểm giới hạn thì đột ngột tăng vọt. Tiếng nước ào ào trong phòng tắm dừng lại. Chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra. Cảnh Tư Tồn đi ra, nửa thân trên tr*n tr**. Hơi nước ẩm nóng và hương sữa tắm mát lành theo anh ùa ra khỏi phòng, tràn ngập khắp căn nhà. Nghe thấy tiếng động, Kha Nghê hơi xoay người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920154/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.