Tống Dực thất hồn lạc phách bước ra từ con đường nhỏ hai bên đầy dây thường xuân.
Sắc mặt anh ta ngơ ngác, dáng đi lảo đảo.
Xem ra cuộc “tương ngộ sau ly biệt” giữa Cảnh Tư Tồn và Kha Nghê còn kịch liệt hơn tưởng tượng.
Đới Phàm Trạch gật đầu tỏ vẻ an ủi: “Kịch liệt một chút mới tốt chứ.”
Vừa rồi, Hà Chí ngẩng đầu lên thì chạm ngay ánh mắt với bà dì ở tầng trên đang mở cửa sổ.
Hà Chí hoảng hồn, sợ bà ấy nổi giận vì đống giấy kim tuyến sáng lấp lánh vương khắp đất, đỏ mặt phừng phừng, vung chổi lên khói bay nghi ngút.
Tống Dực giống như một quả bóng bay hydro mất hồn, lơ lửng đi qua đống rác Hà Chí vừa quét xong.
Hà Chí không vui lắm, nhắc: “Anh Tống, anh đừng giẫm nát đống kim tuyến em vừa quét gọn chứ.”
Tống Dực chẳng nói một lời, đôi mắt trống rỗng nhìn vô định, rồi ngồi phịch xuống bậc thềm.
Hà Chí vẫn phe phẩy cây chổi: “Anh Cảnh với chị Kha Nghê sao không về cùng anh thế?”
Đang chìm trong nỗi bi thương “em gái bị tên Cảnh Tư Tồn hôn mất”, Tống Dực bỗng nhiên sáng rỡ cả người.
Hà Chí không biết chuyện đúng không?
Lòng đen tối của Tống Dực liền bộc phát, anh ta hắng giọng: “Anh Cảnh với chị Kha Nghê đang đánh nhau ở bên kia đấy.”
Hà Chí khựng lại: “Hai người họ lại đánh nhau à?”
Tống Dực phấn khích đáp: “Đúng đúng đúng! Đang kịch chiến! Đánh đến trời đất quay cuồng luôn!”
Hà Chí bán tín bán nghi: “Anh Cảnh với chị Kha Nghê nào có bạo lực như anh nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920157/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.