Việc thiết kế trò chơi khiến năm người bọn Kha Nghê bận tối tăm mặt mũi trước khi nhập học, cứ như những con quay bị vặn chặt dây cót.
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua.
Đêm cuối cùng trước khi lên đường, Kha Nghê cùng Tống Dực và mọi người bàn về các hạng mục trong trò chơi. Họ thảo luận hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua việc sử dụng mật mã ASCII.
Kha Nghê nói: “Bây giờ đã có công cụ trực tuyến có thể trực tiếp giải mã ASCII rồi…”
Vừa quay đầu lại, cô liền chạm phải ánh mắt chăm chú của Cảnh Tư Tồn.
Lời nói trong miệng Kha Nghê khựng lại một nhịp, cô hơi mím môi, có phần không tự nhiên rồi mới nói tiếp: “Với nhóm người chơi mục tiêu của chúng ta thì độ khó vẫn hơi thấp.”
Cô lại quay đầu lần nữa, mà Cảnh Tư Tồn vẫn đang nhìn cô, ánh mắt say đắm, sâu xa đến mức khiến người khác phải né tránh.
Mập mờ hết sức.
Kha Nghê: “…”
Đới Phàm Trạch hài lòng thu ánh mắt đang dán trên mặt hai người họ về.
Tống Dực và Hà Chí cùng lúc gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy thì làm sao bây giờ?”
Nếu không dùng ASCII thì dùng cái gì?
Tống Dực thậm chí còn đứng dậy chui vào trong kệ hàng, quét mã lấy một túi bánh cay rồi ngồi xổm ngoài cửa ăn, nói là phải k*ch th*ch vị giác để tỉnh táo hơn.
Đới họ vốn lười như con lười, liếc Tống Dực một cái, rồi bỗng nảy ra chút tâm trạng hả hê: “Tống Dực.”
Tống Dực ôm khư khư túi bánh cay: “Muốn ăn thì tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920156/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.