Đương nói, Ảnh đưa tay vào áo, lấy ra một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là hình một cây thánh giá bằng bạc, được chạm khắc tinh xảo, đưa ra trước mặt Hạ Y.
"Cái này, giao cho cô."
"Đây...?" Hạ Y nhìn sợi dây chuyền, có chút ngờ vực.
"Đây là di vật cuối cùng của ngũ hoàng phi, ngài ấy vào lúc mang thai điện hạ, vẫn luôn giữ nó bên mình, mặc kệ thị phi, cầu nguyện điện hạ ra đời có thể khỏe mạnh vui vẻ, có thể... sống cuộc sống hạnh phúc..."
"Nhưng... có vẻ như điều này, đối với điện hạ những năm này..." Ảnh ánh mắt phức tạp, đến đây thì ậm ừ không nói tiếp.
Hạ Y rũ mặt im lặng, đáy lòng không khỏi có chút chua xót. Cả hai người nhất thời lâm vào trầm mặc.
Đuợc một lúc, Ảnh cười khích lệ với Hạ Y: "Mà từ khi cô xuất hiện, mấy năm nay tôi có thể cảm nhận được, ngài ấy chính là rất vui vẻ. Cho nên tôi hy vọng, cô sẽ không khiến điện hạ phải thất vọng, có thể duy trì hạnh phúc này với ngài ấy. Cuộc đời điện hạ đã có quá nhiều sóng gió rồi, chỉ hy vọng, có người có thể làm cho tâm hồn ngài ấy bình lặng đi từng chút một."
Hạ Y đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền, cẩn thận mân mê nó một chút, "... Tôi biết rồi. Cảm ơn anh." Hóa ra bên cạnh Glenn còn có một thân tín tâm lý tận tụy đến vậy. Thật tốt cho hắn.
Ảnh cười đáp lễ với Hạ Y, chào tạm biệt cô rồi đi khỏi.
Hạ Y cẩn thận cất sợi dây chuyền vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-cong-luoc-nam-thu-van-nam-mau-yeu-ta/305704/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.