"Nhìn em kìa, bộ mặt như sắp khóc đến nơi đó là sao hả?" Glenn khẽ cười, hắn rũ mi mắt, thấp giọng nói: "Cũng không sao, bây giờ, không ai dám nói thế nữa... Cho nên, Y Y không cần buồn…"
Hạ Y ngẩn người, trông Glenn lúc này mới đúng với sự chênh lệch về tuổi tác giữa hai người, làm một đứa trẻ ngây ngốc, đang muốn an ủi người chị cứng đầu hay lo lắng cho mình là cô đây.
Hành động này đáng nhẽ ra có chút buồn cười, bởi bao lâu nay chính hắn vẫn luôn tỏ ra mình chững chạc hơn cô, nhưng Hạ Y không cười nổi, cô chỉ cảm thấy sống mũi mình cay cay.
Hạ Y khẽ cắn môi dưới. Họ không nói, nhưng ai biết trong đầu họ đang nghĩ gì?
"Cũng vì mẫu thân mất từ khi ta mới chào đời, ta đến một chút hơi ấm chưa cảm nhận được. Ta cũng chưa từng biết… bảo vệ một người là như thế nào, là phải làm những gì."
"Ta chỉ muốn dốc hết sức mình che chở cho người quan trong đối với ta theo cách của ta, ta đôi khi cũng tự hỏi, liệu hành động của ta sẽ có hiệu quả hay không... Tiếc rằng đến giờ, ta vẫn không xác định được."
"Glenn..."
"Quả thật." Hắn cười khổ một tiếng, "Ta có phải vẫn luôn rất tùy tiện hay không?"
Nhưng bây giờ, có muốn cũng chẳng dừng lại được rồi.
Hắn đã đi quá xa.
Hạ Y chỉ cười không nói, kì thực cô cũng không biết nên đáp lại thế nào. Bởi vì những gì Glenn nói, không có cái nào là không có lý.
Glenn không nói nữa, cánh tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-cong-luoc-nam-thu-van-nam-mau-yeu-ta/305706/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.