Hạ Y nhìn đến có chút đau lòng. Bước chân cô dần dần tiến gần đến chỗ Glenn, không nói gì, chỉ khom người ngồi xổm xuống ngang hàng với hắn. Cô thấy trên phiến đá, có hai bó hoa hồng trắng lặng lẽ nằm đó. Im ắng.
Mãi một lúc sau, Glenn giống như mới kịp phát giác ra sự hiện diện của cô, chỉ là ánh mắt không nhìn cô, vẫn hướng đến tấm bia đá trước mặt, chậm chạp mở miệng: "Hoa hồng trắng này... ta nghe một người hầu thân cận của bà ấy nói, lúc sinh thời bà ấy rất thích, còn đích thân trồng thành khu vườn này tại dinh của mình. Bất quá sau này... bà ấy mất, ông ta cho giải tán dinh thự, không có chủ nhân hay người khác chăm sóc, chúng đều từ từ héo úa, chết cả rồi."
Hạ Y không trả lời.
Glenn có vẻ cũng không cầu cô đáp lại, hắn chỉ muốn có người lắng nghe mình, "Đây là ta phải tìm đến nơi xa đặt được, hoa hồng trắng này được trồng ở một nơi đặc biệt, phải đặt trước một khoảng thời gian rất lâu, vì thế cũng rất quý hiếm. Em cảm thấy bà ấy sẽ thích không?"
Hóa ra đây là lý do vì sao hắn rời dinh sớm mà lại không trực tiếp đến viếng mẹ mình ngay.
Hạ Y há há miệng, thật ra cô muốn nói không cần phải là quý hiếm, chỉ cần tấm lòng là được, nhưng làm cách nào lời cũng cứ nghẹn ứ trong cổ họng, chỉ có thể giương đôi mắt nhuốm một tầng hơi nước nhìn hắn, miệng phát ra vài tiếng mơ hồ khe khẽ.
Nhưng Glenn dường như khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-cong-luoc-nam-thu-van-nam-mau-yeu-ta/305723/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.