Editor: Mi Mặt Mèo
****************
"Nó ở cùng con đã lâu." An Dập nhã nhặn nói.
Lời này vừa nói ra khiển mọi người kể cả An lão gia cũng thay đổi sắc mặt. An lão gia và An Hạo Thành nghĩ đến chuyện sau này mà thở dài...
"An Dập, cháu vào thư phòng với ông nội một chút."
"Khi nào? Bây giờ ạ?"
"Chờ mèo của cháu ăn xong thì vào cũng được, ông nội vào trước."
An lão gia vừa nói vừa rời bàn ăn.
Hạ Diệc Sơ chỉ là một con mèo nhỏ, ăn uống cũng từ tốn, đợi cô ăn xong chén thức ăn thì cũng là một lúc sau.
An Dập vỗ vỗ mông mèo nhỏ. Hạ Diệc Sơ biết đây là bảo mình đi xuống. Thế mà nãy giờ cô cứ tưởng sẽ được vào thư phòng cùng với An Dập.
Cô giả chết nằm trên đùi An Dập, không chịu đi, xù xù lông đuôi lấy lòng.
"Meooo~~~"
Hạ Diệc Sơ căn bản không biết mấy chữ "bán manh đáng xấu hổ" viết như thế nào. Cô cọ tới cọ lui trên đùi An Dập, lại dụi đầu vào tay hắn.
"Ngoan, đừng làm nũng nữa. Tối đi ngủ em muốn liếm thế nào cũng được."
An Dập vỗ vỗ đầu Hạ Diệc Sơ.
Giọng An Dập không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người đều nghe thấy.
Hạ Diệc Sơ không ngờ An Dập lại nói ra những lời này, quá làm người ta suy nghĩ lung tung. Kể ra lời này có nói với người thì cũng quá là bậy bạ, vậy mà hắn cứ thế nói với một con mèo...
Hạ Diệc Sơ hổ thẹn, tuy là trên mặt mèo cũng không có biểu tình gì, lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-he-thong-cong-luoc-lang-tinh-boss/560356/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.