Editor: Mi Mặt Mèo
****************
An lão gia bị An Dập làm cho nghẹn lời, không nói nổi chữ nào.
Tối hôm đó, An gia bị mất trộm, có người phát hiện ra kẻ trộm nhưng lại không bắt được.
An gia tốt xấu gì cũng là gia đình có tiếng, loại chuyện mất mặt này khó mà đi báo cảnh sát được, hơn nữa đồ cũng chưa bị mang đi.
Ngoài người giúp việc nhìn thấy kẻ trộm, An lão gia và An Hạo Thành ra, không ai khác biết được sự việc này.
Còn về vì cái gì mà hoài nghi đến An Dập thì là do An lão gia và An Hạo Thành suy xét mãi, cuối cùng tự đưa ra kết quả.
Rốt cuộc thì trừ An Dập ra, có lẽ trên thế giới này không có mấy người cảm thấy hứng thú với thứ đồ đó.
Ánh mắt An lão gia dừng trên người An Dập, buông giọng cảm thán:
"Cháu trưởng thành rồi, nếu mẹ cháu còn sống, thấy con như vầy chắc sẽ rất vui mừng. Nghe nói thi học kỳ 1, cháu hạng nhất toàn trường đúng không?"
"Hạng nhất thì có ích gì? Chẳng phải An Thuần năm ngoái đã vào công ty thực tập rồi sao? Mẹ cháu còn sống thì có ích gì? Chỉ là nhiều hơn một người chiếu cố cháu thôi."
Giọng An Dập lạnh lẽo.
"Thật ra nếu cháu muốn vào công ty thực tập, ông nội có thể sắp xếp cho cháu. Cháu là con cháu An gia, mà mấy năm nay lại ở bên ngoài chịu khổ, ngày mai cháu dọn về đây ở đi."
An lão gia dùng chiêu bài tình thân mà đánh vào An Dập.
Trên nhánh cây, Hạ Diệc Sơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-he-thong-cong-luoc-lang-tinh-boss/560391/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.