" Đừng không để ý tới tớ được không?" Trương Vũ thấy cô đang nhìn hắn, tức khắc có chút đỏ mặt cùng khẩn trương, lại chịu đựng không dám nhìn thẳng vào Tử Tuệ.
" Cậu thật sự không biết vì sao tớ không để ý tới cậu sao?"
" Thật sự không biết, tối qua đã suy nghĩ cả đêm rồi." Trương Vũ rất nghiêm túc lắc đầu.
" Cậu buông ra trước."
" Không được, cậu phải đồng ý không được không để ý tới tớ, tớ sẽ buông."
" Được được được, tớ đáp ứng cậu." Tử Tuệ thấy có người đi ngang qua, đều nhìn về hướng này, lập tức đáp ứng.
Trương Vũ nghe thấy thế liền buông lỏng tay ra, tuy rằng hắn rất muốn ôm cô.
" Chuyện này lúc về hãy nới, tớ đi mua đồ trước, bọn Tử Bạch không biết đi đâu lâu như vậy còn chưa thấy." Tử Tuệ tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Trương Vũ, có chút mất tự nhiên nhìn về phía khác.
Thật ra là Vương Tiêm cùng Tử Bạch đứng ở một chỗ nhìn lén bọn họ, đặc biết lúc Trương Vũ ôm Tử Tuệ, Trương Vũ xem thiếu chút nữa liền kêu lên.
"Tử Tuệ, Trương Vũ này thật lớn mật."
" Người bị ép buộc đến nóng nảy, việc gì cũng làm được." Tử Bạch có điểm đồng cảm nhìn Trương Vũ.
Một hồi thấy bên Trương Vũ không có việc gì nữa, họ mới xuất hiện.
Mua đồ xong mọi người về nhà, chẳng qua lần này ở trong xe lại náo nhiệt lên, mà Tử Tuệ từ ghế phụ chuyển xuống ghế sau, vốn dĩ xe lớn, hai người ngồi một bên được.
Cơm nước xong, buổi chiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-he-thong-thanh-mai-truc-ma-nha-ben/1104000/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.