Rõ ràng hắn mới là bạn chơi từ nhỏ của Quân Sâm được không? Rõ ràng con mèo này là hắn nhặt về mà? Rõ ràng người này ngay từ đầu ghét mèo muốn chết không phải sao? Vì cái gì hiện tại không chịu cho hắn chạm vào dù chỉ một chút?
Quân Sâm bình tĩnh chụp bay bàn tay đang định sờ Yến Lạc của Phương Nguyên, người thật vất vả mới một chuyến, tỏ vẻ, "Lấy tay ra, dơ."
Phương Nguyên: "..."
Mẹ, thật đúng là anh em tốt, đối với hắn mới nhớ tới thói ở sạch của ngài?
Nhìn Quân Sâm vớt mèo con đang không ngừng giãy giụa muốn nhảy ra ngoài vào ngực, sau đó giương mắt nhìn về phía mình, "Làm sao? Có chuyện gì?"
Nhìn xem, nhìn xem, đây là bạn cũng phòng cách đây không lâu của hắn, quỷ biết lúc trước hắn sống thế nào?
"Không, không có chuyện gì lớn." Trong lòng yên lặng chửi thầm, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói, "Nhưng mà đại hội cổ đông cuối tuần nay của Quân thị, anh thật sự không tính đi sao?"
"Ừm?" Quân Sâm ra vẻ đương nhiên chọn mày, nhéo móng vuốt nhỏ của Yến Lạc, cảm xúc chỗ thịt lót nhìn thực tốt.
"Quân Mạc đang định cho anh một đòn chí mạng, chặt chẽ nắm chắc quyền thừa kế Quân thị trong tay đấy." Phương Nguyên chớp chớp mắt, quan sát biểu tình Quân Sâm, "Này đều trực tiếp khiêu khích đến trước mặt anh, còn không phản ứng thì không giống anh a."
Yến Lạc lấy móng vuốt nhỏ của mình về, ngao ô hai tiếng lùi vào lòng ngực Quân Sâm, như là muốn giấu chình mình đi không cho người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-nu-xung-sung-nguoi-hac-hoa-nam-than/1346467/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.