Thật giống như động tác vừa rồi là đương nhiên.
Yến Lạc sửng sốt, nghiêng nghiêng đầu, "Oa, Tiểu Phấn Hồng, có phải chị vừa bị liêu?"
Hơn nữa còn liêu đến hoàn toàn.
".. Ký chủ muốn làm gì cũng được hết, đừng quá OOC là được." Tiểu Phấn Hồng tạm dừng một lát, cuối cùng nói.
"Ngữ khí không yên tâm này của em là sao?" Yến Lạc phồng má, lấy quần áo trong túi ra, "Rõ ràng là em càng không đáng tin cậy đúng không? Hố Phấn!"
"..."
"Bất quá, người lớn lên đẹp trai làm gì cũng đẹp, ngay cả chơi lưu manh cũng chơi đến cảnh đẹp ý vui như vậy."
Yến Lạc sờ sờ cằm, nói, thấy Tiểu Phấn Hồng không đáp lại, nhún vai, bắt đầu thay quần áo.
Kích cỡ vừa vặn.
Áo sơ mi và quần đùi đơn giản phác họa ra dáng người phập phồng quyến rũ và da thịt trắng như tuyết của Yến Lạc.
Thời điểm đẩy cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Quân Sâm đã cởi áo khoác tây trang ra, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên, trong tay bưng hai cái đĩa đặt lên bàn.
Là mùi cá.
Quân Sâm đứng dậy nhìn Yến Lạc đang đứng ở cửa phòng, đôi mắt cô sáng lên, trên mặt tuy còn chút không thích ứng, nhưng hai lỗ tai nhỏ màu trắng đã bán đứng chủ nhân, vui sướng run lên.
Khóe môi toát ra một tia ý cười, Quân Sâm kéo ghế dựa ra, "Tới đây, ăn cơm, thích cá sao?"
Đương nhiên thích, có mèo nào không thích cá sao?
Đôi mắt to chớp rồi lại chớp, đôi tai trên đầu lại lần nữa run
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-nu-xung-sung-nguoi-hac-hoa-nam-than/1346482/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.