Cô còn ở đây.
Quân Sâm nhìn một lúc lâu, mới buông đồ vật trong tay xuống, sau đó đi tới trước sô pha.
Ngồi xổm xuống, đáy mắt mang theo hắc ám.
Nhóc con trên sô pha ngủ rất sâu, tựa hồ cũng rất mệt.
Tai mèo màu trắng trên đầu thường thường run lên một chút, đôi mắt nhắm chặt, cánh môi phấn nộn vô ý thức mở ra, nhả khí như lan.
Ánh mắt đi xuống.
Hô hấp hắn cứng lại.
Trên người Yến Lạc còn mặc áo sơ mi của hắn, ôm thảm lông nghiêng người nằm trên sô pha.
Từ góc độ này của hắn, vừa lúc có thể nhìn thấy thân mình nửa che nửa lộ của cô, da thịt trắng nõn như phát sáng.
Căn bản luyến tiếc dời mắt đi.
Trên người cô còn mang theo một mùi hương thơm ngọt như mùi sữa, hỗn tạp với hơi thở trên người hắn, triền miên với nhau, loại cảm giác này làm Quân Sâm dị thường thỏa mãn.
Cứ như vậy không biết bao lâu, ánh đèn đột nhiên sáng lên rốt cuộc vẫn quấy rầu đến giấc ngủ của Yến Lạc.
Lông mi như cánh bướm hơi run rẩy một chút, sau đó Yến Lạc ưm một tiếng, mở mắt ra.
Trong đôi mắt to tròn tràn đầy mờ mịt ngây ngốc nhìn Quân Sâm ngồi xổm trước mặt mình.
Trên thực tế, Yến Lạc thật đúng là có chút không kịp phản ứng lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi con ngươi đen đặc, bên trong không biết quay cuồng cái dạng sóng gió mãnh liệt gì, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Chỉ cần là người đều sẽ bị dọa đi? Huống chi là Yến Lạc vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-nu-xung-sung-nguoi-hac-hoa-nam-than/1346481/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.