Edit: RED/ Beta: Padu, Trant
"Chờ thêm chút nữa, ta tin anh ấy sẽ đến." Nam Tầm khẳng định chắc nịch.
Tiểu Bát im lặng một lát rồi đồng ý: "Trực giác của ngươi có vẻ đúng hơn ta, thế thì chờ thêm đi."
Dù sao nó tiêu dao tự tại trong không gian, còn Nam Tầm ngoài kia mới phải ngày ngày ăn cá sống, lẻ loi không ai bầu bạn, thảm hơn cả người tối cổ. Nó cũng đau lòng thay.
Nam Tầm cứ tiếp tục vòng lặp buồn tẻ giữa đại dương mãi tận hơn nửa tháng sau, Tiểu Bát đột nhiên trầm trồ: "Nam Tầm, đại Boss ghê gớm thật! Hắn tóm gọn cả ổ sát thủ rồi! Hầu gái kia cũng sa lưới!"
Nam Tầm lập tức hỏi: "Còn chủ mưu thì sao? Tìm ra không?"
Tiểu Bát: "Kẻ gọi đến đặt đơn bóp méo giọng nên chính đám sát thủ cũng không biết là ai. Có điều đại Boss đã xác định là Tần Văn, chỉ tiếc ả này rất xảo quyệt, thế mà trốn mất rồi. Chậc, gia nghiệp nhà họ Tần cũng chẳng thèm lưu luyến. Mà nhá, với sự xảo trá của ả, có khi đã tẩu tán được một món kha khá từ lâu. Cả đời khẳng định không cần lo cơm áo."
Nam Tầm cười cười: "Ta dự đoán là sau vụ này, Ngụy Xương sẽ về sớm thôi."
Tiểu Bát: "Vì sao?"
Nam Tầm: "Trực giác."
Tiểu Bát: "Trực giác không ăn được, ngươi nên đi kiếm ăn."
Nam Tầm cảm thấy số mình không đỏ cũng chẳng quá đen, nhưng lần này lại đụng phải một con cá mập ăn thịt người khổng lồ, mà nó rõ ràng coi cô là mồi.
Cân đo thần tốc sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1589009/chuong-701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.