Edit: Trant/ Beta: Padu, RED
Thần kinh não bộ căng như dây đàn suốt đêm cuối cùng được thả lỏng, hai chân Ngụy Xương mềm nhũn, ngồi sụp xuống.
Phương Hằng phát hiện nụ cười thoáng qua trên gương mặt anh.
Nhưng Ngụy Xương nhìn mảnh vảy trong tay, mày dần nhíu chặt.
Loại vảy gần như trong suốt này chỉ xuất hiện khi đuôi cá Lam Lam chuyển hóa thành chân, cảnh tượng ấy luôn khắc sâu trong tâm trí anh. Vậy là Lam Lam bắt đầu biến trở lại khi đang trong bao tải? Hay... sớm hơn?
Ngụy Xương bỗng nhớ tới lúc đó Lam Lam loạng choạng đi về phía mình. Anh cứ tưởng chân cô bé bị thương do va trúng đâu đó, lại chẳng ngờ tới khả năng này.
Khi đó phải chăng Lam Lam đã đang... biến đổi?
Anh vậy mà không hề nhận ra, rốt cuộc anh nghĩ cái gì!
Lúc ấy hẳn Lam Lam rất hoảng sợ, nên mới vội vội vàng vàng chạy tới chỗ anh, nhưng...
Ngụy Xương vuốt mặt, ra sức dụi mắt như thể cố kìm nén điều gì đó.
Thật may mắn hung thủ không phát hiện đuôi cá của Lam Lam, nếu không đã chẳng dìm con bé xuống sông.
"Anh Ngụy, cô chủ có phải..."
"Lam Lam còn sống." Ngụy Xương ngửa đầu, hít một hơi thật sâu.
"Tôi vốn định cưng Lam Lam vô độ, nhưng đâu hay đến chuyện bảo vệ con bé cũng không nên hồn. Bây giờ có phải Lam Lam đang rất sợ hãi không? Lão Phương à, tôi cảm thấy có lẽ tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1589010/chuong-700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.