16.
Ta cứ như vậy mà mơ hồ bị Hoàng đế giam cầm.
Bao năm qua, ta không tham gia vào cuộc tranh giành trong hậu cung, cũng không can thiệp vào chuyện triều chính. Trong thâm cung này, ta giống như một kẻ mắt điếc tai ngơ.
May mắn thay, ta đối đãi với các cung nữ trong cung không tệ, nên vẫn có người dám mạo hiểm truyền tin tức về cha mẹ cho ta. Khi hay tin cha qua đời vì bệnh tật, mẫu thân tự vẫn, ta chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.
Ta nắm chặt bức thư biệt ly mà cha gửi trước khi mất, n.g.ự.c nghẹn lại, một ngụm m.á.u tươi trào ra.
Ta ân hận vô cùng!
Rõ ràng tỷ tỷ đã nói, lòng dạ của nam nhân không đáng tin. Cớ sao ta lại sa vào những lời dối gian ngọt ngào ấy.
Sợ hãi thế lực của huynh trong quân đội, hắn đã dùng cớ vô lý mà g.i.ế.c c.h.ế.t huynh ấy. Và cả đứa con chưa kịp chào đời của ta! Chính hắn, chính người cha ấy đã hại c.h.ế.t nó!
Ta từng nghĩ rằng mình nắm chặt dây cương của vận mệnh, cuối cùng lại chỉ là quân cờ trong tay hắn.
Đặt nhầm tình cảm, tin nhầm lời hứa!
Ta thực sự quá ngu ngốc, quá ngu ngốc!
Trong mắt ta chỉ còn lại sự căm hận.
Cha mẹ, đứa con, huynh trưởng, tất cả đều c.h.ế.t thảm vì hắn.
Loại người tiểu nhân hèn hạ, ích kỷ như vậy sao xứng đáng làm Hoàng đế!
17.
Ta dùng hết toàn bộ gia tài để mua chuộc công công bên cạnh Hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-doi-phieu-bat-phan-no-dich-ham-ap-dan/2381561/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.