Người đó không phải là anh sao?
Chùm chìa khóa trên tay Huyền rớt xuống nền nhà, vang lên một tiếng cộp lạnh lẽo. Cô thất thần một lúc, sau đó luống cuống mở cửa lao ra ngoài. Cô phóng nhanh qua bên đường điên cuồng tìm kiếm bóng dáng anh nhưng không thấy. Anh đã không còn ở đây nữa. Xung quanh chỉ một màu đen u ám. Cô thất vọng, hụt hẫng, khụy xuống tại chỗ.
Rõ ràng là cô vừa nhìn thấy anh. Đúng là anh mà, cô không hề nhìn không nhầm. Cho dù đã bốn năm trôi qua, cho dù anh thay đổi như thế nào thì cô vẫn có thể nhận ra.
Một nụ cười chua xót vừa thoáng qua trên khuôn mặt bi thương của cô. Cô nghĩ mình đúng là con ngốc mà. Anh đời nào lại xuất hiện ở đây chứ?
Huyền lồm cồm đứng dậy thất thểu đi vào nhà. Cơn gió lạnh vô tình thổi qua, hất tung mái tóc bay lòa xòa, thổi từng đợt rét buốt vào tim cô. Cô không khóc, nhưng nước mắt tự động tuôn ra khỏi khoé mắt, chảy dần xuống hai gò má bé nhỏ. Cô lại nhớ anh. Bốn năm rồi, đã bốn năm trôi qua với bao nhiêu sự việc xảy ra. Cô cũng đã tự nhủ phải quên đi tất cả. Duy chỉ có việc nhớ anh, yêu anh là cô không thể nào quên được.
Cuộn mình trên giường, cô lại khóc, cả người rung lên bần bật. Bốn năm qua, không biết đã trải qua bao nhiêu đêm khóc lóc như vậy rồi. Cô cứ khóc, rồi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Tới sáng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Cô uể oải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-khong-di-anh-vac-may-di/2872631/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.