Nói xong mới nhận ra nghề nghiệp của Mục Thiên Thừa, cô khẽ chậc một tiếng. Nếu Mục Thiên Thừa còn không nhìn ra được những điều này thì anh cũng không cần phải làm chuyên gia tư vấn tâm lý nữa.
Cô đã múa rìu qua mắt thợ rồi...
Nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, anh khẽ cười và nói: “Chuyên gia tư vấn tâm lý không phải là toàn năng, phân tích của cô rất đúng.”
Vì Mục Thiên Thừa lái xe đến nên hai người hủy bỏ việc đi dạo sau bữa ăn để tiêu hoá. Trước khi xuống xe, Tô Nhạc do dự một chút rồi nói: “Người đáng kết bạn mới là bạn, còn lại đều là những người qua đường trong cuộc sống.”
Là một chuyên gia tư vấn tâm lý, thế mà có một ngày anh lại phải cần người khác tư vấn cho chính mình.
Mục Thiên Thừa gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Thứ hai đi làm, Tô Nhạc vừa đến không lâu thì Tạ Nam và Trịnh Thông đến.
Thấy Tô Nhạc, Tạ Nam chào hỏi: “Anh em nói muốn ra ngoài dạo chơi, mấy ngày này nếu có vụ kiện thì đừng nhận.”
Tô Nhạc gật đầu.
Mặc dù văn phòng luật này là do ba người hợp tác, nhưng họ vẫn nghe theo sự sắp xếp của Tạ Thiệu.
Đã là cuối tháng chín, thứ bảy tuần này là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Sắp xếp tài liệu xong, Tô Nhạc không có việc gì để làm, nên cô vào phòng trà lấy một cốc nước rồi quay lại. Vừa quay về chỗ ngồi thì nghe thấy Tạ Nam hỏi: “Chị Nhạc, chị định đi đâu trong kỳ nghỉ lễ?”
“Chị về nhà.”
Bên kia im lặng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-man-gap-duoc-em-hi-co/2764448/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.