Khi tỉnh lại là lúc Tô Nhạc gọi dậy. Anh mở mắt, khuôn mặt đối phương phóng đại trước mắt. Với kinh nghiệm lần trước, lần này Mục Thiên Thừa rõ ràng đã thích ứng hơn. Anh mỉm cười: "Anh có béo lên không?"
"Gầy hơn rồi." Tô Nhạc nói: "Anh dậy đi, sắp tới giờ ăn trưa rồi."
Hôm nay không phải Tô Nhạc nấu, các bạn nhỏ đi chơi tiện thể mang về vài món ăn ở ngoài quán.
Mục Thiên Thừa gật đầu ngồi dậy.
Hai người vừa ra ngoài, các em nhỏ đã bày biện xong thức ăn, thấy Mục Thiên Thừa ra thì vui vẻ gọi: "Anh Thừa, chị dâu mau tới ăn cơm."
Vừa ngồi xuống thì 97 chạy đến bên cạnh Mục Thiên Thừa: "Anh Thừa, tối qua anh đi đâu vậy? Đêm khuya còn ra ngoài, em gọi anh mà anh không đáp lại."
Người hỏi vô tâm, người nghe lại chú ý. Tô Nhạc nhìn qua: "Lúc mấy giờ?"
97 nghiêng đầu nhớ lại: "Khoảng mười hai giờ, lúc đó em dậy đi vệ sinh."
Mười hai giờ ư? Tô Nhạc ra ngoài là bảy giờ rưỡi, chẳng phải là... Cô cắn chặt môi nhìn Mục Thiên Thừa.
Người bên cạnh nắm lấy tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng.
Ăn xong, mọi người lại náo nhiệt chơi đùa, kéo Mục Thiên Thừa không buông, đều bị Tô Nhạc từ chối.
Từ lúc biết chuyện, Mục Thiên Quân đã im lặng, xung quanh dù có ồn ào anh ta cũng không tham gia, vẫn một bộ mặt đầy tâm sự. Mục Thiên Thừa đi qua mỉm cười vỗ vai anh ta: "Đừng lo lắng quá, anh hiện tại rất ổn."
Anh luôn nói mình rất ổn, bất kể với ai cũng nhấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-man-gap-duoc-em-hi-co/2764463/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.