Buổi tối, Mục Thiên Quân cùng mọi người đến thành phố lân cận tham gia một trận đấu, cũng không lớn lắm, chủ yếu để tích lũy kinh nghiệm, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tô Nhạc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Mục Thiên Thừa đang nấu ăn trong bếp.
Mục Thiên Thừa không giỏi nấu ăn lắm, chỉ biết nấu mì đơn giản. Khi anh bưng bát mì ra, Tô Nhạc đang ngồi đó ngơ ngẩn.
Mục Thiên Thừa gõ nhẹ vào bàn: "Anh chỉ biết nấu mì thôi."
Tô Nhạc mỉm cười: "Trông cũng không tồi." Không chỉ bề ngoài, mà hương vị cũng rất ngon. Chuyên gia nấu mì suốt hai mươi năm có thật!
Có lẽ thấy tâm trạng Tô Nhạc không tốt, sau khi ăn xong, Mục Thiên Thừa tự nguyện rửa bát.
Khi quay lại, Tô Nhạc vẫn ngồi đó ngẩn ngơ. Điều này khiến Mục Thiên Thừa có chút lo lắng.
Anh ngồi xuống nắm lấy tay cô: "Công việc gặp chuyện gì à?"
Tô Nhạc lắc đầu: "Không hẳn."
"Vậy là chuyện gì?"
"Về mẹ em." Tô Nhạc trả lời đơn giản, giọng điệu như không muốn nói thêm.
Mục Thiên Thừa cũng không ép buộc, anh kéo cô vào lòng, cho cô sự an ủi không lời.
Buổi tối, Tô Nhạc ở lại. Mục Thiên Thừa vẫn đang bệnh, bên cạnh không thể thiếu người. Mấy ngày trước có Mục Thiên Quân ở đây, Tô Nhạc khá yên tâm. Hôm nay bọn họ không có mặt, Tô Nhạc khó mà yên tâm được nữa.
Sau khi ăn xong thì đã rất muộn rồi, Tô Nhạc nhìn thấy anh uống thuốc xong mới đề nghị ở lại.
Lần này Mục Thiên Thừa hiếm khi không phản đối:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-man-gap-duoc-em-hi-co/2764466/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.