🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thông tin mà Vu Anh Tuấn báo cho Tô Nhạc quá đỗi chấn động, thật khó để giải thích trong điện thoại chỉ bằng vài câu. Không nghĩ ngợi gì, Tô Nhạc đã đồng ý gặp tại địa điểm mà Vu Anh Tuấn nói rồi cầm túi chạy vội ra ngoài.

Cho đến khi ngồi trên taxi, Tô Nhạc mới nhớ ra Mục Thiên Thừa còn đang ở văn phòng luật sư nên vội vàng lấy điện thoại gọi cho Mục Thiên Thừa.

“Nhạc Nhạc.” Mục Thiên Thừa mỉm cười, bắt máy.

“Em…” Tô Nhạc vừa mở lời, đã bị Mục Thiên Thừa ngắt lời: “Anh không sao, em cứ đi lo việc của mình trước, anh sẽ đợi em ở văn phòng.”

Anh không hỏi lý do, chỉ bảo cô cứ lo việc trước. Tô Nhạc tưởng rằng anh sẽ hỏi, thậm chí có thể tức giận nhưng không có gì xảy ra. Những lo lắng vừa rồi đều không cần thiết.

“Được.” Tô Nhạc đáp.

Sau khi cúp máy, Tô Nhạc nhắn tin cho Tạ Nam nhờ cô ấy chăm sóc anh giùm.

Địa chỉ mà Vu Anh Tuấn gửi vẫn là quán ăn sáng lần trước họ gặp mặt, cách không xa sở cảnh sát.

Đợi một lát Tô Nhạc mới đến, Vu Anh Tuấn có chút sốt ruột, thấy Tô Nhạc thì đứng dậy vẫy tay: “Ở đây.”

Nghe tiếng, Tô Nhạc nhìn qua, bước chân chững lại rồi chuyển hướng đến.

Vừa ngồi xuống, Vu Anh Tuấn đã không chờ được mà mở lời: “Cô nhanh lên, tôi còn có việc nữa nữa!”

Tô Nhạc gật đầu: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Vu Anh Tuấn gật đầu: “Về chuyện cô nhờ, tôi đã nhờ người tra giúp hồ sơ bên kia, nó đã được xếp vào dạng tuyệt mật rồi.”

Có lẽ Tô Nhạc đã dự đoán được trước, nên không quá ngạc nhiên khi nghe Vu Anh Tuấn nói vậy, cô chỉ gật đầu, không có phản ứng lớn.

“Chỉ là…” Vu Anh Tuấn dừng lại một chút: “Trương Khánh Thủy thật sự đã nhận tội thay, và kẻ đó là con trai của một quan chức cấp tỉnh.”

“Ai?” Tô Nhạc truy hỏi. Nghe thấy câu này của Vu Anh Tuấn, cảm xúc của cô dâng trào.

“Chuyện này…” Vu Anh Tuấn có chút khó xử.

“Rốt cuộc là ai vậy?” Tô Nhạc hỏi lại.

Vu Anh Tuấn lắc đầu: “Đây đã là thông tin mật rồi, bạn của tôi chỉ là cảnh sát bình thường, không thể xem hồ sơ mật.”

Trên thế giới này chưa từng có sự công bằng, Tô Nhạc sớm đã hiểu, chỉ là bây giờ… khó mà chấp nhận được.

Cô có chút thất vọng: “Cảm ơn anh, anh còn bận chuyện khác thì tôi không làm phiền nữa.”

Nói xong lời tạm biệt, cô định rời đi, nhưng bị Vu Anh Tuấn kéo lại: “Tô Nhạc, cô là luật sư, có thể dùng quy trình pháp lý mà.”

“Quy trình pháp lý?” Tô Nhạc cười mỉa: “Nếu có tác dụng thì đã không kéo dài nhiều năm như vậy…” Cô không nói hết, cảm ơn sự giúp đỡ của Vu Anh Tuấn rồi rời đi.

Khi về đến văn phòng luật, chỉ còn Mục Thiên Thừa ngồi đó yên tĩnh đọc sách, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười: “Em về rồi.”

Tô Nhạc gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống.

“Nói với anh đi?” Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng mở lời, đưa tay nhẹ vuốt tóc Tô Nhạc: “Không sao đâu.”

Tô Nhạc lắc đầu: “Em không sao, chỉ là hơi đói.”

“Chúng ta đi ăn.” Anh nắm tay Tô Nhạc đứng dậy.

Ăn xong, mọi người ai nấy đều bận rộn, Tô Nhạc cũng sắp xếp lại cảm xúc để làm việc nghiêm túc.

Không ai hỏi Tô Nhạc giữa trưa vội vã đi làm gì, họ chỉ biết rằng, Tô Nhạc làm gì cũng có lý do của cô, cũng có chừng mực của cô.

Tan làm, hai người vẫn cùng nhau về nhà, chỉ có điều trước đây hai người cùng đi ăn, bây giờ thì cùng về nhà nấu ăn.

Trong nhà vẫn còn thức ăn mua từ hôm qua, Tô Nhạc mở tủ lạnh xem xét rồi quyết định bữa tối sẽ ăn gì.

Về chuyện ăn gì, Mục Thiên Thừa không quan tâm lắm, Tô Nhạc nấu gì, anh ăn đó.

Dù sao, Tô Nhạc nấu gì cũng ngon.

Ăn xong thì cùng nhau rửa chén.

“Nhạc Nhạc?” Mục Thiên Thừa gọi cô, anh nhíu mày.

Tô Nhạc cúi đầu suy tư, không phản ứng gì với lời gọi của Mục Thiên Thừa.

Mục Thiên Thừa càng nhíu mày sâu hơn. Trưa nay nghĩ cô chỉ vì vụ kiện, giờ… có lẽ không phải vậy. Anh có chút lo lắng: “Nhạc Nhạc?”

“Hả?” Tô Nhạc đáp, đưa chén trong tay ra.

Mục Thiên Thừa chưa kịp đón, chén đã rơi xuống đất vỡ tan.

Tiếng động kéo Tô Nhạc trở về thực tại, phản ứng đầu tiên là ngồi xuống nhặt.

“Đừng đụng vào.” Mục Thiên Thừa nâng giọng, ngăn Tô Nhạc lại: “Để anh.” Nói rồi anh đi lấy chổi quét dọn.

Nhìn Mục Thiên Thừa dọn dẹp xong, Tô Nhạc lau tay: “Em hơi không khỏe nên vào phòng trước đây. Ở đây, nhờ anh nhé.” Cô đưa khăn tay cho Mục Thiên Thừa rồi quay đi không nhìn lại.

Có chuyện gì sao? Mục Thiên Thừa đoán. Dọn dẹp xong thì anh ra ngoài.

Anh gõ nhẹ cửa phòng ngủ, bên trong không có phản ứng.

Mục Thiên Thừa đứng ngoài chờ một lát, thử gõ thêm lần nữa, bên trong vẫn không có phản ứng. Vài giây sau, anh thở dài quay đi vào thư phòng.

Lời của Vu Anh Tuấn vẫn văng vẳng trong đầu Tô Nhạc, anh nói nhận tội thay con của quan chức cấp tỉnh, vậy có nghĩa là, chỉ cần tìm ra người đó là ai thì sẽ tìm được kẻ giết mẹ cô? Tô Nhạc nghĩ rồi quyết định tìm hiểu thêm.

“Nhạc Nhạc?”

Không biết từ lúc nào Mục Thiên Thừa đã xuất hiện trước mặt Tô Nhạc với vẻ rất lo lắng. Trong khoảnh khắc đó, Tô Nhạc cảm thấy rất đau lòng. Cô đã quên mất, bây giờ bên cạnh cô còn có Mục Thiên Thừa.

Người sẽ vui vẻ vì niềm hạnh phúc của cô, cũng sẽ lo lắng vì sự bất an của cô.

Cô đưa tay nhẹ chạm vào mặt anh: “Em không sao, chỉ là vụ kiện hơi rắc rối.”

“Có chuyện gì phải báo cho anh đầu tiên biết không?”

“Vâng.” Tô Nhạc gật đầu.

Sáng hôm sau, Tô Nhạc dẫn Mục Thiên Thừa đi làm.

Ngày đầu tiên, Tô Nhạc nói có việc, ngày thứ hai, Tô Nhạc không nói gì, và Mục Thiên Thừa cứ tự nhiên như người quen, ngồi ở chỗ hôm qua.

Tạ Nam nhìn một cái, rồi quay đầu tiếp tục lướt Taobao.

Sau đó, liên tiếp vài ngày, Tô Nhạc đều đưa Mục Thiên Thừa đi làm. Ngay cả hai cậu sinh viên làm thêm cũng tò mò về thân phận của Mục Thiên Thừa.

Hôm đó, mọi người vừa ăn trưa xong trở về, Biên Thành kéo nhẹ áo Quách Hồng, ra hiệu bằng cằm. Quách Hồng gật đầu: “Chị Nhạc.”

Quách Hồng gọi.

Tô Nhạc vốn đang đi trước cùng Mục Thiên Thừa, nghe tiếng gọi thì dừng lại: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Quách Hồng cười: “Chị Quế Anh nhờ em cảm ơn chị, bây giờ chị ấy và bé Bảo rất tốt.”

Tô Nhạc gật đầu: “Nhờ em nhắn lại rằng khi nào rảnh chị sẽ đến thăm chị ấy.”

“Chắc chắn chắc chắn ạ.” Biên Thành đứng bên cạnh đáp lời. Lại huých Quách Hồng một cái.

“À…” Quách Hồng kéo dài giọng: “Chị Nhạc, em và Biên Thành đều tò mò chị và… anh ấy là gì của nhau?”

“Người yêu.” Tô Nhạc thẳng thắn đáp: “Đi thôi.”

Khi về, cô chủ động nắm tay Mục Thiên Thừa, dùng hành động để nói rõ mối quan hệ của họ.

Trên đường về nhà buổi tối, Mục Thiên Thừa mỉm cười cùng Tô Nhạc thảo luận nên ăn gì.

Lúc mở cửa thấy người đã đi mấy ngày, anh liền thôi cười.

Tô Nhạc vào nhà: “Về rồi à.” Vẻ mặt cô bình tĩnh: “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

“Chưa ăn ạ.”

Mục Thiên Thừa: “Rốt cuộc là ăn hay chưa ăn?”

97: “Dịch Nhất say xe, chưa ăn ạ.”

Dịch Nhất: “Vâng!”

Tô Nhạc: “…”

Ăn xong, Mục Thiên Thừa ngồi trên sofa không động đậy, mặt lộ rõ vẻ không vui.

Tô Nhạc cầm nước và thuốc đi tới: “Anh uống đi.”

Mục Thiên Thừa không đón, ngước nhìn Tô Nhạc: “Anh uống rồi em có phải sẽ về nhà không?”

Tô Nhạc gật đầu.

Biểu cảm của Mục Thiên Thừa có chút tủi thân: “Vậy anh không uống nữa.”

“Nhà em có phòng khách.” Đợi một lát, Tô Nhạc lạnh nhạt nói.

Mắt Mục Thiên Thừa sáng lên, mặt từ tủi thân chuyển thành vui mừng, ngoan ngoãn uống thuốc, không cần uống nước.

Tô Nhạc: “…”

Người đàn ông đang yêu, thật đáng sợ!!!

Uống thuốc xong, chờ một lát rồi cùng Tô Nhạc xuống lầu.

Mục Thiên Quân vừa về, giờ lại đưa anh trai mình đến nhà người khác…

Khi đỗ xe, anh ta hỏi lại: “Anh, không về cùng em à?”

“Muộn rồi, nên đi ngủ đây.” Anh mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui. Anh cúi người lấy ba lô rồi không quay đầu chạy về phía Tô Nhạc.

Nghe nói con gái lớn không giữ được, nhưng lần đầu tiên thấy anh trai lớn không giữ được…

Anh ta lắc đầu lái xe trở về.

Dù không phải lần đầu đến đây, nhưng Mục Thiên Thừa vẫn thấy hồi hộp.

Vừa vào nhà, anh bắt đầu nhìn xung quanh, khi thấy cửa phòng của Tô Nhạc, mắt anh lóe lên rồi nhanh chóng đi tiếp.

Tô Nhạc chỉ vào phòng bên cạnh: “Đây là phòng khách, trước đây bạn học đến ở. Anh vào tắm trước, em đi thay ga giường.”

Mục Thiên Thừa gật đầu, vài bước đến ôm lấy Tô Nhạc: “Nhạc Nhạc, cảm ơn em.”

“Nói gì thế?” Tô Nhạc vỗ tay anh: “Đi nhanh đi.”

Mấy ngày trước, Tô Nhạc ngủ ở nhà anh, anh rất vui.

Bây giờ, anh ngủ ở nhà Tô Nhạc, mọi thứ ở đây đều do Tô Nhạc tự tay sắp xếp, chăn gối đều do Tô Nhạc thay cho anh.

Càng nghĩ càng vui, tự nhiên không ngủ được.

Suy nghĩ một hồi, anh vén chăn đứng dậy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Nhạc ngồi dậy, chờ một lát không thấy động tĩnh gì thì dậy đi ra xem.

Vừa mở cửa đã thấy Mục Thiên Thừa đứng dựa tường, cúi đầu không biết nghĩ gì.

“Thiên Thừa?” Tô Nhạc gọi.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ. Mục Thiên Thừa quay đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Nhạc.

Dù không bật đèn, Tô Nhạc cũng cảm nhận được.

Mặt có chút nóng, cô ho nhẹ: “Sao không ngủ?”

“Không ngủ được, muốn qua xem em.”

Tô Nhạc mỉm cười, bước đến gần, kiễng chân hôn nhẹ lên môi Mục Thiên Thừa: “Ngủ ngon.” Rồi lùi lại đóng cửa.

“Ngủ ngon.” Rất lâu sau, Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng nói. Đứng ngoài cửa một lát rồi quay về phòng.

Khuôn mặt mãn nguyện mà ngủ.

Nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại, Tô Nhạc có chút ngạc nhiên. Mới vài ngày, cô không ngờ Vu Anh Tuấn lại gọi cho mình, nghĩ một chút rồi bắt máy.

“Hey, là tôi đây.” Giọng nói lạ vang lên.

Tô Nhạc ngẩn ra, nhìn điện thoại: “Anh là ai?”

Sao cô có thể quên? Quý Ngôn cảm thấy buồn: “Mấy ngày trước chúng ta còn gặp ở quán ăn sáng, cô quên rồi à?”

“Anh là… Quý Ngôn?” Cô không chắc chắn hỏi.

“Chính là tôi.” Quý Ngôn cười: “Anh Tuấn đã nói với cô chưa?”

“Chưa.”

“Chuyện… cô nhờ anh Tuấn điều tra, tôi không tiện can thiệp. Nếu cô muốn biết gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cô.”

“Anh gọi điện lúc bốn giờ sáng chỉ để nói chuyện này với tôi?” Tô Nhạc hỏi ngược lại. Không biết trong đầu Quý Ngôn đang nghĩ gì.

“Cũng không hẳn.” Anh ta dừng lại một chút: “Cô không muốn biết tại sao tôi dùng điện thoại của Anh Tuấn để gọi cho cô à?”

Tô Nhạc cười nhẹ, hiểu ra, đây là muốn tuyên bố chủ quyền sao!

“Bạn trai tôi còn đang ngủ, có gì để buổi sáng nói nhé.”

“Cô có bạn trai rồi?” Quý Ngôn ngạc nhiên, một giây sau: “Vậy cô ngủ đi, ngủ đi, tôi… tôi không nói nữa. Ra ngoài lâu quá anh Tuấn lại lo.”

Nói xong, cúp máy.

Tác giả có lời muốn nói:

Thời gian cách hơi lâu, bỗng nhiên có chút khó nắm bắt cảm giác đó, quả nhiên không thể làm hai việc một lúc… Nếu sau này thấy đoạn tình cảm của hai người họ bỗng dưng gượng gạo, thì đó là lý do…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.