"Hỏng rồi, Phục Dao, mắt đệ tử ngươi đã hỏng rồi, đầu óc cũng hỏng nốt."
"Phục Dao Tiên Quân" cực kỳ bài xích việc bị nhận lầm là Túc Ly, cái cảm giác chán ghét và ghê tởm như nuốt phải ruồi ấy hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, biểu cảm này thật hơn rất nhiều so với những nụ cười giễu cợt trước đó.
Trúc Ẩn Trần thu hết tất cả những biểu cảm, động tác của nàng vào mắt, càng thấy nàng và Túc Ly có một sự tương đồng khó hiểu.
Chỉ có điều, trong đôi mắt đó không có tình yêu méo mó cố chấp khi Túc Ly nhìn y.
Quả nhiên không phải là hắn.
"Ngươi và Túc Ly có quan hệ gì?"
"Phì, ai có quan hệ với hắn chứ." "Phục Dao Tiên Quân" từ chối có bất kỳ liên hệ nào với Túc Ly.
Trúc Ẩn Trần bỏ qua chủ đề về Túc Ly, hỏi: "Chúng ta đều là do ngươi nhặt về là sao? Sao ta không biết chuyện này?"
"Đệ tử à, ngươi thật dễ quên, lần đầu chúng ta gặp nhau còn cùng nhau đi đào hang chuột nữa mà." "Phục Dao Tiên Quân" nói rồi làm một động tác trong không trung.
"Lúc đó ngươi còn thấp như thế này, còn muốn giấu ta đi."
Trúc Ẩn Trần đoán: "Ngươi có thể nhìn thấy ký ức của sư phụ."
"Phục Dao Tiên Quân" khoanh tay, bĩu môi giận dỗi: "Đó là ta! Là ta! Phục Dao có biết cười không? Nàng ta chỉ biết khóc thôi!"
Trúc Ẩn Trần nghiêm túc nhớ lại lần đầu y gặp sư phụ, Phục Dao Tiên Quân có cười không, hình như... có chăng?
"Ngươi không phải đã quên rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-nguoi-co-the-doi-bach-nguyet-quang-duoc-khong/42453/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.