Lan Vọng Sinh: "Sao ngươi lại muốn giết con rắn này?"Trúc Ẩn Trần cầm con dao phay, vẻ mặt hiền lành: "Nó bị thương nặng lắm, sống chắc chắn rất đau đớn, ta muốn giúp nó giảm bớt đau đớn sớm hơn."
Lan Vọng Sinh nhất thời nghẹn lời, giảm đau... đúng là chết thì sẽ không còn cảm thấy đau nữa.
Bạn của anh quả thực rất tốt bụng, chỉ là cách suy nghĩ này sao lại...
"Thực ra nó vẫn có thể cứu được."
"Ngươi muốn cứu nó?" Trúc Ẩn Trần nhìn con rắn trên mặt đất: "Nếu Mặc Lan muốn cứu thì ta tạm thời không giết nó."
Lan Vọng Sinh mở miệng: "Cũng không hẳn."
Anh rảnh rỗi làm gì mà đi cứu một con rắn độc? Bản thân đâu phải là một vị Bồ Tát đầu trọc.
Trúc Ẩn Trần nhìn thấy anh hơi buồn rầu, khoé môi phác họa ra nụ cười đầy thấu hiểu: "Mặc Lan muốn nói gì sao?"
Lan Vọng Sinh cau mày: "Nếu là một người bị thương nặng nằm đây, ngươi cũng sẽ nghĩ đến việc giết hắn sao?"
Trúc Ẩn Trần: "Xem hắn có thể nói chuyện được không."
Lan Vọng Sinh: "Nói được thì sao?"
"Nếu hắn muốn sống, ta sẽ giúp hắn; nếu hắn muốn chết, ta cũng sẽ giúp." Trúc Ẩn Trần tôn trọng ý nguyện của người khác, rất sẵn lòng giúp đỡ.
Lúc này, Lan Vọng Sinh bỗng cảm thấy có chút không ổn: "Vậy nếu hắn không thể nói thì sao?"
Người bị thương nặng có khả năng bất tỉnh rất lớn.
Trúc Ẩn Trần: "Canh giữ bên cạnh hắn, khi nào tỉnh lại thì hỏi."
Nếu không tỉnh lại thì sao? Chờ hắn chết?
Lan Vọng Sinh vừa định hỏi thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-nguoi-co-the-doi-bach-nguyet-quang-duoc-khong/42486/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.