"Ba, quên đi." Hải Diêu cắn chặt bờ môi, Trình Nhã Như dám diễu võ giương oai như vậy, tất nhiên là Lục Thế Quân coi như không thấy mà dung túng cũng là ngầm đồng ý rồi.
Anh ta đã vô tình vô nghĩa, cô cũng không muốn có bất kì liên quan gì với dạng người này, kể cả có giành lại được căn phòng này, trong lòng cô cũng không thoải mái, lại nói, ba cả một đời sĩ diện, nếu để đồng hương biết được việc hôm nay, sao ông có thể yên tâm dưỡng già ở đây?
"Chúng ta chuyển đi." Hải Diêu bỗng nhiên mở miệng: "Chuyển ngay bây giờ!"
"Vậy chúng ta ở đâu đây Hải Diêu..." Dì Tôn cũng gần như muốn khóc.
"Ngài yên tâm." Hải Diêu hung hăng cắn môi, dù trong lòng chua xót, cô cũng miễn cưỡng nở một nụ cười để trấn an dì Tôn.
Mời công ty dọn nhà công ty đến dọn dẹp đồ đạc, một số đồ đạc chưa bị đập hỏng đều đưa đến căn phòng cũ của dì Tôn, Hải Diêu đặt khách sạn cho bọn họ, lại đi khắp nơi nhìn quảng cáo và gọi điện, số tiền Lục Thế Quân cho cô, ngoại trừ trả số nợ của ba ở công ty tài chính, còn sót lại nhiều lắm cũng chỉ có thể mua một căn phòng trong tiểu khu ở ngoại ô thành phố.
Hai năm nay giá nhà tăng mạnh, Hải Diêu không muốn ba ở vùng ngoại ô xa xôi, nhưng hơi tới gần trung tâm thành phố, một căn phòng cũng mất mấy triệu, Hải Diêu hối hả ngược xuôi mấy ngày, mồm mép cũng sắp hỏng mất, cuối cùng tìm được một tiểu khu cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-chua-ket-hon-tinh-nhan-mot-ngay-cua-tong-giam-doc/1948503/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.