"Hôm nay mẹ nhìn thấy Hải Diêu ở bệnh viện." Lục phu nhân có chút không kịp chờ đợi đi thẳng vào vấn đề.
Lục Thế Quân nghe vậy trái tim không khỏi xiết chặt: "Có phải cô ấy có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Lục phu nhân khẽ chớp cặp lông mi dài một cái: "Sao con đột nhiên quan tâm đến con bé như vậy? Con bé mang thai, đi khám thai thôi."
Lục Thế Quân hơi thở phào, ngồi ở trên ghế sofa nhàn nhã bưng một ly trà: "Con đã sớm biết rồi."
"Con biết? Đứa bé trong bụng nó là của ai?" Lục phu nhân lại có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt lại, nhìn chằm chằm biểu cảm của con trai.
"Là của con." Lục Thế Quân đặt chén trà xuống, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Hải Diêu mang thai, đứa nhỏ là của con, tất nhiên con không thể để cô ấy sống một mình ở bên ngoài."
Lục phu nhân nghe vậy liền hùa theo: "Đây là dĩ nhiên, không có lý nào đã mang thai đứa nhỏ của Lục gia chúng ta mà vẫn phải sống ở bên ngoài, chẳng may có cái gì đó không hay xảy ra thì phải làm sao bây giờ?"
"Mẹ, con muốn nhờ mẹ giúp một chuyện." Lục Thế Quân hơi nghiêng người về phía trước, dáng vẻ thành khẩn mười phần: "Mẹ giúp con khuyên Hải Diêu trở về đi, cô ấy còn đang giận con, không chịu để ý đến con, cũng không chịu trở về."
Lục phu nhân mở miệng đồng ý: "Được, chuyện này cứ giao cho mẹ làm, nhưng bên Nhã Như...".
Lục Thế Quân nghe vậy hơi nhíu mày, lại vẫn kể lại những gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-chua-ket-hon-tinh-nhan-mot-ngay-cua-tong-giam-doc/1948550/chuong-74-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.