Thấy con gái khóc thương tâm, hình như là bị cái gì kích thích! Chẳng lẽ con bé đã gặp được cha ruột hai đứa trẻ?
"Mật Đường bảo bối, có cái thì nói ẹ nghe. Con đừng giữ trong lòng chỉ buồn bực thêm!" Đậu Ngọc Nga nhẹ nhàng vỗ bả vai con gái, thở dài nói."Mật Đường bảo bối, nói ẹ nghe, có phải...... Có phải con gặp cha ruột của hai đứa?" "Mẹ! sao mẹ biết?" Mật Đường ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi, cặp mắt đong đầy nước giống như thủy tinh. "Mẹ nuôi con hai mươi mấy năm trời, có thể không biết tính tình bướng bỉnh của con hay sao? Lúc con vào bệnh viện, mẹ nhìn vào mắt con là mẹ biết, con khóc rất nhiều. Trên thế giới này, còn có ai có thể chọc cho con khóc thương tâm như vậy? Trừ người đàn ông ấy, chắc không có ai có bản lãnh này!" Từ khi Mật Đường vào viện thì Đậu Ngọc Nga đã nghe thấy tiếng hít sâu. Lời nói bình thường, không ai hiểu con bằng mẹ. Đậu Ngọc Nga biết, đối mặt chuyện bất bình, con gái chưa bao giờ rơi lệ. Cô sẽ dùng chính sách ăn miếng trả miếng! Bất kể người ta đối xử với cô thế nào, cô đều kiên cường, dũng cảm, mưu trí chống lại. Tiểu Phượng tính tình bướng bỉnh, hơn một nửa đều do di truyền cá tính của Mật Đường. Duy chỉ có người đàn ông thần bí ấy, con gái sẽ không buông tay! Vì vậy có thể để cô rơi lệ, cũng chỉ có cậu ta. Bao nhiêu lần, cô ngồi trong đêm tối, len lén khóc sụt sùi. Nhiều lần, cô vuốt ve chiếc nhẫnTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-chung-con-muon-cha/1763639/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.