Đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên Laura và Caesar cùng nhau dùng bữa tối.
Laura không cần tuân theo các quy tắc trên bàn ăn, nhưng rõ ràng Caesar đã quen với chúng. Theo phép tắc, nhìn chằm chằm vào một quý cô trong lúc ăn uống là hành vi bất lịch sự.
Laura nhịn được nửa tiếng.
Nửa tiếng, ba mươi phút, Caesar đã nhìn cô tổng cộng mười lăm lần, mỗi lần dài nhất là 62 giây, ngắn nhất là 7 giây.
Cô không chịu nổi nữa.
Đặt dao và nĩa xuống đĩa, tiếng muỗng bạc chạm vào sứ trắng sạch bóng vang lên trong trẻo.
Laura ngẩng đầu, mái tóc nâu gợn sóng cứng đầu dựng lên một lọn nhỏ, ánh mắt nhìn thẳng vào Caesar.
Cô nói, "Ngài nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ trên mặt tôi có hoa?"
Caesar điềm tĩnh đáp, "Không, chỉ là chưa từng thấy cô gái nào ăn khỏe như cô."
Laura chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm, ánh mắt tràn đầy mong đợi, "Wow, ngài gọi tôi là cô gái cơ đấy, không phải con heo nhỏ, chẳng lẽ ngài thích tôi rồi sao?"
Caesar nhếch mép cười lạnh, "Cô đang mơ à."
Thực tế, lượng thức ăn Caesar tiêu thụ hàng ngày tương đương với Laura, nhưng tốc độ nhanh hơn và phong thái cũng thanh lịch hơn.
Song, cơ thể anh cao lớn hơn Laura nhiều, mức tiêu hao năng lượng cũng nhiều hơn hẳn.
Còn Laura...
Hoạt động thể chất lớn nhất trong ngày của cô là cưỡi ngựa cùng Emilia.
Hoặc nếu không, thì cưỡi anh.
Cơ thể chỉ cao hơn một cành hoa hồng chút xíu của cô, ăn vào ngần ấy đồ, tất cả chuyển hóa thành cái gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cung-hoa-hong-da-le/2194004/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.