*Muội cũng bắt chước mọi người, tiếp sức cho đợt thi đại học khối B. Chúc các bé thi tốt*
Chương thứ ba
Trong ấn tượng của Du Hiểu Kiệt, Tiêu Thương Nguyệt luôn luôn là một người độc lập tự chủ, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta trông thấy mặt yếu ớt của y — cho dù là ở trước mặt Hiểu Kiệt, cũng sẽ không.
Ánh trăng thả xuống những tia sánh nhàn nhạt, bên mặt Dương Tĩnh Lan phảng phất lung lên một tầng lụa mỏng, thủy quang trong mắt như ẩn như hiện. Từ trước đến nay, y cố sống thật kiên cường, nhưng hôm nay hắn cảm thấy thật bất lực. (có người sẵn sàng đỡ anh kìa!)
Du Hiểu Kiệt muốn ôm y vào trong ngực để an ủi y, nhưng hắn không thể. Bọn họ chỉ là bằng hữu.(hix!)
Cho nên, hắn chỉ là miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ bả vai Dương Tĩnh Lan .“Đương nhiên có thể, chúng ta là huynh đệ tốt a.”
Đem Dương Tĩnh Lan đưa về nhà, nhìn bóng lưng y ngày càng đi xa, Du Hiểu Kiệt trong nội tâm lộ vẻ thất lạc.
Nguyệt, ta thật sự vô cùng hy vọng ngươi có thể một ngày ỷ lại ta…… Đương ngày này rốt cục tiến đến, ngươi lại quên mất ta.
“Thiên ý trêu người a.” Du Hiểu Kiệt thở dài, buông lỏng mỏi mệt bước đi theo hướng khác.
Mà nơi hắn hướng đến,chính là Bắc Lam lâu.
“Nguyệt, ngươi say.”
Nhìn người nằm ở trên bàn, Du Hiểu Kiệt có chút bất đắc dĩ.“Ta tiễn ngươi về a.”
Tiêu Thương Nguyệt khởi động thân thể vô lực, trở mình làm cho tà áo buông dài màu vàng đất dính rượu ẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cung/2089582/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.