Khi những chiếc đèn sáng lên, mưa bên ngoài cửa sổ cũng đang rơi tí tách.
Ngay sau khi tắm xong, Cố Thanh Sương thay một chiếc váy ngủ dài tay bằng vải bông, thả mình trên ghế, đầu gối cuộn lên, nhìn chằm chằm vào bộ phim đang chiếu trên máy tính, qua nửa ngày mới duỗi tay lấy ly sữa bò bên cạnh uống, sờ soạng một lúc lại không thấy đâu.
Ngước mắt lên, cô phát hiện đêm nay Hạ Tuy Trầm về rất sớm, một thân âu phục màu xám nhạt trầm tĩnh đứng bên cạnh bàn, cặp kính gọng kim loại áp vào sống mũi cao, đuôi mắt tựa như mang theo ý cười dịu dàng, nhấp một ngụm sữa bò trước khi trả lại cho cô.
Cố Thanh Sương nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm, vẻ mặt ủ rũ nói: “Anh về sớm thật.”
Trong nửa tháng qua, Hạ Tuy Trầm đã quen đi sớm về trễ, ngủ cùng giường với cô còn không quá bốn tiếng đồng hồ.
“Tối nay hiếm khi có thời gian rảnh, anh đền cho em.”
Hạ Tuy Trầm thấy cô đang xem phim, anh duỗi tay ôm lấy cô, tự mình ngồi lên ghế.
Cố Thanh Sương không còn cách nào khác, đành nằm trong vòng tay anh, hai chân co lại, cô dùng chóp mũi ngửi nhẹ bộ đồ của người nào đó, mùi trầm hương bằng gỗ mun rất nhẹ, quyện với mùi thuốc khử trùng bệnh viện, cô không phải là quá thích, vì vậy bắt đầu giở trò đưa tay lên cởi âu phục.
Qua lớp vải áo sơ mi, không hiểu sao cô luôn cảm thấy ngực Hạ Tuy Trầm lạnh lẽo, đành phải đưa tay lên ôm chặt lấy cổ anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-dam-a-tu-that-lam/692857/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.