Trình Du Nhiên bị Viêm Dạ Tước cương quyết lôi đến vườn hoa, sức lực của anh rất lớn, cả người giống như là bị lửa giận đốt người, Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, sớm biết có kết quả này, cô sẽ không trở về nhà họ Mộ, mang theo Tiểu Nặc đi chỗ khác vui đùa.
Viêm Dạ Tước bỗng dừng bước, xoay người, bàn tay bao trùm trên đầu cô, trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng em có thể chạy trốn."
Trình Du Nhiên ngẩn ra trong lòng, sao anh biết trong lòng mình nghĩ cái gì, nhìn sắc mặt của anh, cô cười cứng ngắc, nói: "Lão đại Viêm, nào có người muốn chạy trốn còn có thể chạy về nhà mình, chẳng lẽ, tôi không thể trở về nhà ư?"
"Không được sự đồng ý coi như trốn." Một tay Viêm Dạ Tước nắm chặt cổ tay cô, ngưng mắt nhìn cô, bá đạo nói.
Trình Du Nhiên coi như là đã biết người bá đạo, lại còn coi cô là người Viêm bang, xem ra cô cần mượn cớ giải thích một chút, anh mới không so đo cùng bản thân, nghĩ thế, Trình Du Nhiên giương mắt, nói: "Được rồi, tôi chạy, về sau tôi sẽ bẩm báo với lão đại, nhưng lão đại, anh cũng phải rõ ràng, đó cũng không phải là nhà của tôi ——"
"Em muốn, vậy sẽ là nhà em." Viêm Dạ Tước cắt đứt lời Trình Du Nhiên, giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều, đã không có tức giận như trước.
Chỉ là, anh nói lời này, thật ra khiến Trình Du Nhiên rung động, chỉ cần em muốn, đó chính là nhà em, lời của anh nghe đã rất rõ ràng, anh. . .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-dung-dua-voi-lua/984419/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.