Cáp Hùng khách điếm. Giờ Tuất.
Bà chủ A Cát đang ngồi sau quầy hàng, vừa uống trà sữa nóng, vừa gẩy bàn tính.
Cứ vào mùa đông tuyết rơi nhiều, doanh thu của khách điếm rất hạn chế, nhưng hôm nay trời lại nắng to, thoáng cái đã có không ít người vào khách điếm. A Cát vừa sai người giúp việc đi đun thêm cho đủ nước nóng, cỏ cho ngựa cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Những sư phó trong bếp đang xào xào nấu nấu, khách sảnh thơm nức mùi thịt dê nướng.
A Cát là một phụ nữ hai mươi lăm tuổi, mặc áo dài không cổ, bên ngoài khoác thêm áo khoác da mèo rừng. Tuy không phải là trang quốc sắc thiên hương nhưng trong chu vi mấy chục dặm, cô ta cũng là nhân vật nổi tiếng. Rõ ràng là “khắc thỉ[1]” của một gia đình nghèo kiết nhưng nhờ vào khuôn mặt sáng sủa mà được gả vào nhà A Nhĩ Man có khách điếm lớn nhất trong trấn nhỏ này, từ đó không phải lo việc cơm áo nữa, từ một đứa con gái gia đình nông dân biến thành bà chủ lớn của một vùng.
[1] Tiếng Hán chính là “khuê nữ”.
Áo quần của nàng đều dùng chỉ vàng thêu hoa, trên tay cũng phải đeo năm sáu cái nhẫn, hồng ngọc trên đó là mua từ đội lạc đà của thương nhân Ba Tư, A Cát miệng lưỡi nhanh nhẹn, lại thêm lúc mặc cả đôi mắt cứ lúng liếng đánh qua đánh lại, thiếu điều câu mất hồn phách của mấy thương nhân Ba Tư đó. Cuối cùng, sau khi làm xong giao kèo, đến cả tay Ba Tư không biết làm ăn nhất cũng cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hiep-ky/1957067/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.