Sáng sớm Tà liền nhận được điện thoại của Tuyết, bảo là muốn cùng Hương chuyển ra khỏi nhà Vân Tịch Dạ, để cho hắn sắp xếp thời gian đi đón hai cô.
Hắn vừa mới xong việc đã liền chạy tới, vào cửa nhìn thấy hai vali hành lí to oạch để ngay bên ngoài, trong phòng khách truyền đến từng đợt tiếng buồn nôn, Tà nghi hoặc đi vào, liền nhìn thấy Hương và tuyết hai người trên sô pha trong phòng khách, trừng mắt lắc đầu làm bộ dạng nôn mửa với Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm ở đối diện.
Bên này Vân Tịch Dạ ngồi ở trên sô pha, nửa nằm ở trong lòng An Vũ Hàm mặt lạnh nhìn tờ báo, trên người tản ra hơi thở có thể đông chết người.
An Vũ Hàm tội nghiệp ngồi ở chỗ kia, một tay cầm dĩa đâm vào miếng hoa quả trên bàn, nửa ôm Vân Tịch Dạ cẩn thận từng li từng tí đưa hoa quả vào miệng cho cô, trong miệng còn không dừng nói khiểm, lại thủy chung không gặp sắc mặt Vân Tịch Dạ có chuyển biến tốt đẹp, trên đầu nhanh chóng đầy mồ hôi.
“Các ngươi làm sao vậy?”
Tà đến, vẻ mặt táo bón nhìn chằm chằm Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm với Tuyết và Hương, đi tới bên cạnh họ ngồi xuống nhàn nhạt hỏi, chỉ thấy Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn hắn, thế nhưng chỉ là liếc qua lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm, còn Hương căn bản không thèm quan tâm đến lời của hắn, chỉ lo ở nơi nào đó ‘Nôn mửa’.
Tà nghi hoặc quay đầu, nhìn chằm chằm An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hoac-vuong-tu-dang-yeu/806399/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.