Vân Tịch Dạ lúc này hai chân như nhũn ra vẻ mặt giận tái đi, bị An Vũ Hàm nửa ôm nửa kéo tiêu sái đưa tới Vân gia, vừa lúc nhìn thấy hai lão gia đang ở phòng khách chơi cờ.
Hai vị lão gia đang chơi cờ liền ngẩng đầu nhìn thấy, Vân Tịch Dạ sắc mặt u ám bước đi hai chân thẳng hoảng, một tay lại chăm chú bấu chặt ngang lưng An Vũ Hàm không tha, bị An Vũ Hàm ngạnh kéo vào, nhìn lúc Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm bước vào, hai người già cười đến mức có thể kêu là ‘Hèn mọn’!
Nụ cười trên mặt Lý quản gia từ lúc nhìn thấy Vân Tịch Dạ, càng thêm hòa ái dễ gần!
Ngay cả Kiều Tuấn Dật luôn luôn sắm vai phụ đứng bên cạnh bàn cờ của hai vị lão gia,, lúc này nhìn về phía Vân Tịch Dạ, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười nồng đậm.
Chỉ có Vân Vi Nhi từ phòng bếp vội vã chạy ra, nhìn thấy con gái như vậy thì trừng mắt đầy thương yêu với An Vũ Hàm.
Nhưng cái trừng mắt này của bà, lại làm cho Vân Tịch Dạ càng thêm lúng túng!
Cánh tay ở ngang lưng An Vũ Hàm, không khống chế được mà tăng thêm “Tỷ tỷ chị làm sao vậy? Chân bị thương sao?”
Kiều Tịch Mạch nhìn thấy Vân Tịch Dạ đi vào, nghịch ngợm nhảy từng bước từ trên lầu xuống, chạy đến trước mặt Vân Tịch Dạ nhìn hai chân cổ quái của cô, vẻ mặt ngây thơ ngưng mi hỏi.
“Khụ..
Khụ...”
“Khụ..
Khụ khụ...”
Nghe giọng điệu hơi lo lắng vô tội của Kiều Tịch Mạch, nhìn vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hoac-vuong-tu-dang-yeu/806404/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.