“Dạ, cái kia...”
Tà vào cửa ban công, liền thấy Vân Tịch Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần, gọi một tiếng nhưng lại không biết nói gì.
Từ ngày Vân lão gia bắt đầu chiến dịch kết hôn cho họ, Vân Tịch Dạ càng ngày càng muốn sớm tìm được Lục Tử Hạo, vì thế cô để An Vũ Hàm đi đến trường tiếp tục học hành.
Còn cô thì trở về công ty xử lý mọi chuyện, cũng nhân tiện cùng bọn Tà bàn bạc về việc Lục Tử Hạo, đã nửa tháng qua đi, mắt thấy hôn lễ sắp tới, cô lại không tìm được Lục Tử Hạo, cô luôn có một loại cảm giác, một loại cảm giác bất an, cũng chính loại cảm giác này thúc giục cô sớm một chút nhanh chóng tìm Vân Tịch Dạ mệt mỏi mở hai mắt, nhìn Tà vừa vào phòng làm việc xong đã bắt đầu nhăn nhăn nhó nhó, có chút nghi hoặc, nhíu mày thản nhiên nói: “Làm sao vậy? Có chuyện thì nói đi, lúc nào ngươi bắt đầu giống đại cô nương nhăn nhó vậy.”
“Ách...
Khụ!
Dạ, nói thế nào ta cũng là một soái ca anh tuấn tiêu sái, mặc dù diện mạo có chút yêu nghiệt, nhưng ngươi cũng không cần đố kị với ta như vậy nha!
Cái gì gọi là đại cô nương nhăn nhó? Ta giống sao?”
Bị Vân Tịch Dạ nói thành đại cô nương, Tà có chút không vui, sớm quên mất mình vào đây để làm gì, lại đứng ở nơi đó sờ lên khuôn mặt tuấn tú của mình.
“Được rồi!
đại soái ca yêu nghiệt của chúng, nói tại sao ngươi không gõ cửa liền tiến vào phòng làm việc của ta mau lên!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hoac-vuong-tu-dang-yeu/806407/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.