"Tôi không có nghĩa vụ phải nhường nhịn tính tùy hứng của cô!"
Nằm trên chiếc giường ấm áp cỡ lớn, tứ chi duỗi ra, bên tai Dịch Diệp Khanh không ngừng vang lên lời vừa nói của người kia, mặc dù chỉ có mười ba chữ ngắn ngủn, nhưng nó cứ đập vào tim. Không sai, nếu không phải cô tùy hứng, ngoan cố không chịu trở về, thì làm sao đến cả lần gặp cuối cùng với ba cũng không được, người cha mà cô hằng thương yêu, người thân duy nhất của cô ở cõi đời này đã đi rồi...
Dịch Diệp Khanh vuốt ve khung ảnh nơi đầu giường, đôi mắt nhắm chặt không ngừng tuôn ra những giọt nước mắt. Bức ảnh đó chụp trước khi cô ra nước ngoài, bọn họ cùng đi cưỡi ngựa, cô cùng Dịch Hàn Khiêm cười nói rất vui vẻ. Cảnh tượng này như còn đang phảng phất trước mắt, mà nay âm dương cách biệt. Nhớ đến đây, Dịch Diệp Khanh lập tức xoay người rời giường.
Lúc xuống lầu, Dịch Diệp Khanh không mở đèn, cách trang trí trong nhà không thay đổi, cho dù cô nhắm mắt cũng biết ra khỏi cửa đi hai mốt bước sẽ có chỗ rẽ, quẹo trái đi thêm mấy bước chính là cầu thang. Một mình từ cầu thang đi xuống, ban đêm tĩnh lặng như thế, cô có thể tưởng tượng tượng ra dáng vẻ cô tịch của ba trong căn phòng rộng lớn nhưng trống rỗng này. Đi vào nội sảnh, ánh đèn dìu dịu sáng lên, chớp mắt một cái, chiếc xích đu vẫn giống như xưa đung đưa trong khoảng không. Dịch Diệp Khanh tay cầm quyền sách, nằm trên xích đu, chuyên chú xem.
"Ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ke-linh-nhan-thinh-the/1837356/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.