Bên này Giang Nhược Trần vô cùng ấm áp, bên kia Lê Nặc bị ốm đau hành hạ đến chết đi sống lại. Hôm đó lên núi xem bình minh, nhưng mặt trời thì chưa thấy đâu, sau nửa đêm, Lê Nặc đã hắt xì liên tục, toàn thân phát run. Không còn cách nào khác, Xà Nhan Lệ đành phải dìu "bệnh Tây Thi" xuống quán trọ gần chân núi. Vì thế, rất lâu về sau, Xà Nhan Lệ vẫn luôn trêu ghẹo đấy là lần đầu tiên hai người đi thuê phòng. Điều này đương nhiên là nói sau.
Trải qua một lần như vậy, Lê Nặc chẳng còn tinh lực để đấu võ mồm với người này nữa, cơ thể ỉu xìu mệt mỏi. Mặc dù Xà Nhan Lệ đi suốt đêm về thành phố mua thuốc cho cô nhóc này uống nhưng vẫn không ngăn nổi bệnh cảm mạo hoành hành.
Lê Nặc từ nhỏ đã yếu ớt, cảm mạo sốt cao vốn là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Hễ bị ốm, ít thì dăm ba ngày, nhiều thì một tháng vẫn chưa thể rời giường nổi. Lần này cũng giống vậy, Lê Nặc chỉ thấy đầu óc múa may quay cuồng, chẳng biết làm sao bị đưa về nhà, cũng chẳng biết làm sao nằm trên giường đã ba ngày ba đêm. Điều này làm cho bà Lê sợ chết khiếp, vốn tưởng con bé này mấy ngày nay rất kỳ lạ, rốt cục cũng chịu yêu đương rồi, hôm nay còn nói sẽ qua đêm ở ngoài. Mặc dù bà Lê rất muốn bế cháu nhưng đối với vấn đề "ăn cơm trước kẻng" này bà vẫn rất lo lắng, không phải bà bảo thủ, chỉ là bà sợ con gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ke-linh-nhan-thinh-the/1837434/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.