Bạch Bảo Đình không phải chưa bao giờ nhìn thấy người ta khóc.
Có không ít người khóc lóc quỵ lụy trước mắt y kêu y là ma ma, nhưng y chỉ cảm thấy phiền, cảm thấy làm ra vẻ.
Duy độc lần này nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của Cảnh Nhã Diễm, y lại nghĩ, có phải ngày hôm qua bắt cô ấy giặt quần áo là quá mức hay không?
Cảnh Nhã Diễm dùng lực, gạt tay Bạch Bảo Đình ra, rũ mắt nghiêng đầu về một bên, hung dữ nói:
Ai khóc!
Bạch Bảo Đình có chút không vui nhìn xuống bàn tay vừa bị gạt ra của mình, nhíu mày nói:
Còn giả vờ cái gì?
Cảnh Nhã Diễm quay lại trừng y bằng đôi mắt phiến hồng, không thể nhịn nữa nói:
Tôi giả vờ cái gì?
Cô chỉ đổi lớp theo đúng quy trình bình thường mà thôi, cô chỉ muốn cố gắng học tập, không muốn ở đầu sóng ngọn gió.
Đáng tiếc người khác lại không cho phép.
Ngay từ giây phút đầu tiên khi Bạch Bảo Đình cùng đám hồ bằng cẩu hữu khiêu khích cô, thì cô đã chú định trở thành đối tượng bị cả lớp bắt nạt rồi.
Ở cái lớp này, Bạch Bảo Đình đại biểu cho giai cấp cầm quyền, người Bạch Bảo Đình ghét sẽ không ai dám làm bạn.
Ngay từ đầu cô đã nhẫn nhịn, cô không muốn đắc tội với người khác.
Nhưng hiện tại xem ra một khi nhượng bộ chỉ đổi lấy việc người khác càng lấn tới, càng làm sự việc trầm trọng thêm.
Vậy mà Bạch Bảo Đình còn tới chê cười cô ư.
Y coi cô như chú thỏ trắng mặc người xâu xé hay sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-luyen-theo-ban-nang/1193086/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.