Cảnh Nhã Diễm và Cảnh Tư Tịnh đạp xe đi học, khi ngang qua ngã tư cuối cùng, Cảnh Nhã Diễm giảm bớt tốc độ, do dự nói:
Chị, chị đi tới trường trước đi, em đi mua chút đồ.
Cảnh Tư Tịnh thoạt nhìn vẫn uể oải như cũ, đôi mắt cũng không muốn mở to.
Nhưng chị vẫn dừng xe, chống chân xuống đường hỏi:
Chị chờ em, cũng không vội lắm.
Cả người Cảnh Nhã Diễm cứng cong, ngón tay nắm chặt lấy tay lái, cắn chặt lấy môi dưới.
Cô muốn đi xem quần áo giặt xong chưa, tối hôm qua ông chủ đã bảo đảm rất nhiều lần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng nay có thể lấy được, cô muốn trả sớm cho Bạch Bảo Đình, đỡ phiền toái.
Nhưng nếu Cảnh Tư Tịnh ở bên người thì có chút không dễ dàng.
Cảnh Tư Tịnh gian nan nâng mắt lên, hai tay ôm lấy dạ dày, hữu khí vô lực nói:
Làm sao vậy?
Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm chợt lóe lên, sờ sờ chóp mũi theo bản năng:
Cũng không có gì, em không quá cần mua thứ gì..
Nhưng Văn Nghệ Tâm có bộ quần áo hình như đang giặt ở chỗ này, em giúp cậu ấy nhìn qua xem thế nào.
Cảnh Tư Tịnh rũ đầu, nhẹ nhàng gật đầu:
Vậy em đi đi.
Cảnh Nhã Diễm nói:
Chị không sao chứ?
Cảnh Tư Tịnh lắc đầu, ôm dạ dày, không nhiều lời thêm.
Cảnh Nhã Diễm nhanh chóng phóng xe tới cửa hàng giặt là, những cơn gió sớm vào buổi sáng vừa lạnh lẽo vừa thổi mạnh, nơi này lại là ngược chiều gió, cô đạp xe mà đôi mắt không thể mở to
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-luyen-theo-ban-nang/1193088/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.