🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thủ đô Liên minh, phủ Thượng tướng.

Sắc trời đã tối, tuần trước phu nhân Thượng tướng đã sai người làm vườn trồng đầy hoa hồng Epoque trong sân. Những bông hoa nở rộ như đón chào, rực rỡ đỏ thắm kéo dài đến tận hàng rào bên đường nhựa, bài trí gọn gàng không hề rối mắt.

Không chỉ người nhà họ Bùi, mà ngay cả thân thích các chi cũng đều có mặt, một trận thế lớn chỉ để nghênh đón Bùi Tuân thăng chức Thiếu tướng vì chiến công hiển hách.

Mọi người đều biết rõ, Bùi Tuân vốn không mang họ Bùi. Đại thiếu gia chân chính của nhà họ Bùi tên là Hứa Hữu, mới được đón về nhà trước đó không lâu.

Dù có bê chai thiếu gia thật thiếu gia giả thì Bùi Tuân vẫn là trụ cột của nhà họ Bùi. Với chiến công lẫy lừng, anh từ lâu đã là khách quý của các chính trị gia. Một vài tin đồn nhảm nhí cũng chẳng thể lung lay địa vị của anh. Ai cần nịnh ai, người trong giới danh lợi hiểu rõ hơn ai hết.

Huống hồ, so với Bùi Tuân, Hứa Hữu quả thật chẳng thể lộ diện. Trước ống kính truyền thông, cậu bị ánh đèn flash làm cho sợ hãi, nhắm mắt trốn tránh, đến một câu hoàn chỉnh cũng chẳng nói nổi.

Ngay hôm đó, truyền thông thi nhau đưa tin, mô tả Hứa Hữu như hình ảnh đối lập của Bùi Tuân,  một bình hoa di động ngu ngốc và vô dụng.

Có lẽ vì danh tiếng gia tộc, Hứa Hữu gần như bị “đóng băng” sau sự cố đó, chỉ xuất hiện ở những dịp thật sự quan trọng, hầu như không còn xuất hiện trước công chúng.

Lần này Bùi Tuân trở về, nhà họ Bùi lại hiếm hoi để lộ thông tin: Hứa Hữu cũng sẽ xuất hiện. Truyền thông đã sớm vây kín bên ngoài cửa lớn, máy quay máy ảnh chĩa thẳng vào cổng.

Đây là lần đầu tiên cha mẹ ruột chủ động để Hứa Hữu xuất hiện trước giới truyền thông sau sự cố đó. Họ không thể để hình tượng tiêu cực của cậu lan truyền quá lâu, sẽ tổn hại đến thanh danh của nhà họ Bùi.

Hứa Hữu liếc nhìn tờ báo lá cải. Trong bức ảnh kia, cậu bị ánh đèn flash làm chói mắt phải nghiêng đầu, trong khi Bùi Tuân bên cạnh lại bình thản ung dung.

Ba năm trước, một tai nạn khiến mắt cậu bị tổn thương, dù sau này đã chữa trị cải thiện, nhưng vẫn không thể chịu được ánh sáng mạnh.

Màn hình tắt, Hứa Hữu nhìn thấy gương mặt không chút cảm xúc của mình phản chiếu trên bề mặt đen bóng. Dù gương mặt cậu rất đẹp, nhưng lại u ám lạnh lùng, giống như tính cách chẳng mấy ai yêu thích của cậu.

Trái lại, Bùi Tuân thì giao tiếp khéo léo, luôn nở một nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo lụa trắng ngà mỏng manh, thân hình gầy gò như cây trúc, mái tóc đen mềm rũ xuống, đuôi tóc lướt qua chiếc cổ trắng muốt đang đeo vòng ức chế pheromone màu đen. Dáng vẻ suy dinh dưỡng của cậu hoàn toàn không hợp với truyền thống quân nhân nhà họ Bùi.

Bùi Tuân thì cao hơn, vóc dáng vạm vỡ, săn chắc. Không giống như cậu, da trắng đến nhợt nhạt, thân hình mảnh khảnh.

So sánh thế nào, Bùi Tuân cũng giống một đại thiếu gia nhà họ Bùi hơn, còn cậu thì giống như một kẻ giả mạo thấp kém.

Hứa Hữu rất ghét bản thân mình cứ vô thức so sánh với Bùi Tuân. Nhưng cái tên “Bùi Tuân” cứ như một con rắn siết chặt lấy cậu, khiến cậu nghẹt thở, luôn sống trong cái bóng của anh.

Quản gia già nhà họ Bùi thấy cậu vẫn ngồi bất động trong thư phòng, liếc đồng hồ rồi nhắc nhở: “Thiếu gia, đến giờ phải ra ngoài rồi.”

Hứa Hữu hoàn hồn, đi theo quản gia xuống cầu thang xoắn. Dưới lầu đã tụ tập đông người, được vây quanh nhiều nhất là em trai ruột cùng huyết thống với cậu — Bùi Tư Dụ.

Hứa Hữu biết Bùi Tư Dụ là người đầu tiên trong nhà này không ưa mình.

Cậu ta chưa bao giờ chủ động nhắc đến việc Hứa Hữu là anh ruột, mà chỉ thân thiết với vị thiếu tướng trẻ tài ba Bùi Tuân, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm, Hứa Hữu không thể so sánh.

Sự lạnh nhạt đã là điều bình thường với cậu. Hứa Hữu cũng không phải người biết lấy lòng. Từ khi vào nhà họ Bùi đến nay, số lần nói chuyện với Bùi Tư Dụ đếm trên đầu ngón tay, quan hệ gần như đóng băng.

Bùi Tư Dụ thấy Hứa Hữu không liếc mắt nhìn mình, cứ thế đi ngang qua, trong lòng khó chịu, mỉa mai: “Lần này đừng để bị đèn flash dọa sợ mà làm nhà họ Bùi mất mặt nữa nhé.”

Lời vừa dứt, sảnh lớn lập tức yên lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hứa Hữu, mong đợi cậu xấu hổ, mất mặt, thậm chí lớn tiếng phản bác.

Nhưng Hứa Hữu không làm thế. Cậu chỉ hơi dừng bước, thản nhiên nhìn Bùi Tư Dụ một cái rồi lặng lẽ đi tiếp.

Cậu biết, hầu hết người trong nhà này đều muốn thấy cậu mất mặt, lấy đó làm chuyện cười bàn tán sau bữa ăn. Vậy thì cậu tuyệt đối không để họ toại nguyện.

Cậu im lặng đi theo quản gia qua khu vườn lớn đến cổng chính. Cha mẹ đã đợi sẵn, xung quanh là một đám đông chen chúc.

Vừa thấy cậu, ánh đèn flash lại lóe lên chói mắt. Cậu cúi đầu, được dẫn đến đứng cạnh cha mẹ. Một bàn tay mềm mại khoác vai cậu, giọng nữ dịu dàng vang lên: “Hữu Hữu, ngẩng đầu cười một cái nào.”

Thượng tướng Bùi Thiếu Vân là người nghiêm nghị, tóc mai đã bạc nhưng vẫn toát ra khí chất mạnh mẽ. Còn phu nhân Trương Phi là tiểu thư quý tộc dịu dàng, quý phái, dung mạo tinh tế. Hứa Hữu có đến bảy tám phần giống bà.

Bị kẹp giữa hai người, Hứa Hữu miễn cưỡng nhếch môi, ánh đèn trắng chói lóa khiến cậu hoa mắt.

Đèn flash liên tục lóe lên không ngừng, mãi đến khi một chiếc xe đen tiến vào đám đông, ánh sáng mới tạm thời chuyển hướng. Hứa Hữu tranh thủ cúi đầu chớp mắt nhiều lần mới có thể miễn cưỡng thấy rõ cảnh vật.

Chiếc xe dừng lại trước cổng, tài xế mở cửa, một chân mang giày da đen bóng bước ra, theo sau là một người đàn ông cao lớn, bước đi ổn định, nón quân đội ép thấp khiến người ta chỉ thấy được chiếc cằm sắc nét.

Ánh đèn như rọi sáng ban ngày. Bùi Tuân từ trên xe bước xuống, mỉm cười vẫy tay với truyền thông, lúc nào cũng nổi bật như thế.

Quân phục màu đen ôm sát cơ thể anh, tôn lên dáng người cường tráng. Trên ngực là hàng huy chương lấp lánh. Anh ngẩng cao đầu, gương mặt điển trai hiện rõ dưới vành mũ.

Bùi Tuân tiến lại gần, lần lượt ôm lấy Bùi Thiếu Vân và Trương Phi, dịu dàng nói: “Cha, mẹ.”

Hứa Hữu thấy gương mặt luôn nghiêm nghị của cha chợt xuất hiện nụ cười nhẹ, ánh mắt đầy yêu thương và tự hào. Biểu cảm này quá xa lạ, vì ông chưa bao giờ cười với cậu như thế.

Sau vài lời chào hỏi xã giao, ánh mắt Bùi Tuân lướt đến Hứa Hữu.

Hứa Hữu nhìn Bùi Tuân bước chậm lại, dáng vẻ thong dong, đi đến trước mặt mình.

Cậu chỉ cao đến vai anh, bị cái bóng lớn kia bao phủ. Cậu ghét cảm giác bị áp chế một chiều này, nhưng vì cha mẹ đang nhìn, vẫn phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Tuân.

Bùi Tuân thong thả tháo găng tay da, luôn giữ vẻ lịch thiệp không chê vào đâu được.

“Ở đây đã quen chưa?” Giọng nhẹ nhàng, thái độ ôn hòa. Đôi mắt màu xanh lục như làn sóng biển chăm chú nhìn cậu. Bất kỳ ai bị nhìn như vậy đều có thể bị mê hoặc, nghĩ rằng ánh mắt này đầy chân tình.

Thật giả tạo.

Trong lòng Hứa Hữu thầm mắng. Trước mặt truyền thông và cha mẹ, Bùi Tuân lúc nào cũng tỏ ra tao nhã khiêm nhường.

Nhưng cậu còn nhớ rõ, ngày đầu tiên mình đến nhà họ Bùi, quần áo trên người rách rưới, vá chằng vá đụp, miếng dán cách ly pheromone ở cổ cũng là loại kém chất lượng, mép còn bị bong ra. Cậu bị suy dinh dưỡng lâu năm, vì tụt đường huyết nên ngã nhào vào người Bùi Tuân, liền bị anh đẩy ra không chút nương tay, che mũi với vẻ mặt khó đoán.

Cứ như thể trên người cậu có bệnh tật gì ghê tởm lắm vậy. Hứa Hữu ngã xuống đất, hoa mắt chóng mặt, trước khi ngất đi, mặt cậu nóng bừng như vừa bị tát một cái giữa đám đông.

Bùi Tuân rõ ràng chán ghét cậu, thế mà lại luôn giả vờ dịu dàng thân thiết trước mặt cha mẹ.

Hứa Hữu không bắt tay với Bùi Tuân, chỉ sờ sờ vào vòng cổ ức chế ở cổ mình, lạnh nhạt cười một cái rồi trả lời: “Cũng tạm.”

Cậu chỉ mong có thể xé toạc cái mặt nạ hoàn hảo đến không chê vào đâu được kia của Bùi Tuân.

Bùi Tuân chẳng giận chút nào, đối nhân xử thế lúc nào cũng ung dung, điềm đạm, đối với sự kháng cự yếu ớt của Hứa Hữu anh đã sớm thuận buồm xuôi gió từ lâu.

Hứa Hữu tiến, anh liền lui.

Hứa Hữu lui, anh liền tiến.

Phần lớn mọi người đều nghĩ Hứa Hữu là một bình hoa lầm lì u ám, chỉ có Bùi Tuân biết rõ, càng bình lặng như mặt hồ chết, thì bên dưới lại càng sâu không lường nổi, ẩn giấu dưới đó là sóng ngầm cuồn cuộn. Anh rất thích nhìn thấy sự rạn vỡ trên vẻ ngoài bình tĩnh của Hứa Hữu, khi thì là vành tai đỏ lên vì xấu hổ, lúc lại là cau mày vì phản kháng.

Bùi Tuân trở về, người vui vẻ nhất là Bùi Tư Dụ. Trong lòng cậu ta, Bùi Tuân như vầng trăng tròn cao vút, còn mình là ngôi sao nhỏ âm thầm vây quanh, luôn dõi theo bước chân của anh, từng bước lên kế hoạch gia nhập quân đoàn liên minh giống như anh.

Thấy sự chú ý của Bùi Tuân bị Hứa Hữu cướp mất, cậu ta khó chịu, chen lên bất mãn nói: “Anh, sao anh không hỏi em trước?”

Nghe vậy, Bùi Tuân mới rời mắt khỏi Hứa Hữu, xoa đầu Bùi Tư Dụ, cười một cái.

Sau đó là màn xã giao giữa chủ nhân nhà họ Bùi và khách mời, cho đến khi mọi người ra về, bữa tiệc tối riêng của nhà họ Bùi mới bắt đầu.

Dưới đèn chùm pha lê, trên bàn dài ánh nến lấp lánh phản chiếu lên những bông hoa tươi ướt đẫm sương.

Hương vị món ăn chỉ là thứ yếu, quan trọng là thể hiện sự giàu có và địa vị. Việc dùng bữa phải thật cầu kỳ hoa lệ, nghi thức cũng phải chu đáo tỉ mỉ. Hứa Hữu đã sống ở nhà họ Bùi hơn một tuần mà chưa từng thấy lặp lại món ăn nào.

Tối nay trước mặt cậu là món lưỡi trâu lạnh, thịt dai nhách, Hứa Hữu phải khó khăn lắm mới dùng dao nĩa cắt được. Trước đây ở trại mồ côi, cậu toàn ăn đồ đơn giản, chủ yếu là cháo loãng hoặc bánh mì khô, chỉ cần một cái muỗng là đủ.

Nhưng nhà họ Bùi lại đặc biệt chú trọng chuyện ăn uống, món ăn không những lạ mắt mà dụng cụ ăn cũng đủ loại.

Hứa Hữu đưa miếng thịt lên miệng, nhai như nhai cao su, cảm giác kỳ lạ khiến cậu khó nuốt, đành uống rượu cho trôi xuống, cố gắng ép mình ăn hết.

“Nghe nói trại mồ côi cung cấp suất học công lập, nhưng từ sau vụ phiến quân đánh bom khu Đông 14 ba năm trước, con chưa từng đi học nữa phải không?”

Hứa Hữu ngẩng đầu mới phát hiện Bùi Thiếu Vân đang nói với mình. Vì vừa thất thần nên dao nĩa chạm vào đĩa vang lên tiếng chói tai, cậu vội nói xin lỗi khi thấy ông cau mày không hài lòng.

Ba năm trước, khi đó cậu mười bảy tuổi, trại mồ côi bị đánh bom, cậu phải đến khu ổ chuột bưng bê kiếm sống, vất vả mưu sinh còn khó nói gì đến học hành.

“Ta đã bảo Bùi Tuân sắp xếp cho con một suất vào Học viện Quân sự Tường Vi, nhà họ Bùi ta nhiều đời đều xuất thân từ đó. Nếu ngay cả một trường đại học đàng hoàng cũng chưa từng học, nói ra ngoài thật sự rất mất mặt.”

Hứa Hữu hơi bất ngờ, gương mặt vô cảm hiếm khi xuất hiện chút dao động. Học viện Quân sự Tường Vi là ngôi trường nổi tiếng nhất liên bang, bước chân vào đó là cánh cửa đến quân đội, ai cũng mơ ước được vào. Trước đây khi còn đi học, đó chính là mục tiêu lớn nhất của cậu.

“Con là con nhà họ Bùi, sau này vào trường, trong đó toàn con cháu thế gia danh môn, đừng để nhà họ Bùi mất mặt.” Bùi Thiếu Vân cúi đầu nhìn đĩa ăn bị Hứa Hữu cắt nát bươm, lông mày nhíu chặt.

“Mấy phép tắc này trẻ ba tuổi nhà họ Bùi học một ngày là thuộc, cậu là đứa ngu nhất tôi từng thấy, vào nhà hơn tuần rồi mà vẫn lóng ngóng vụng về.”

Bùi Tư Dụ vắt chân ngồi thong dong trên ghế, chống cằm cười nhạo Hứa Hữu.

“Tiểu Dụ.”

Bùi Tuân chỉ khẽ gọi một tiếng, Bùi Tư Dụ lập tức im bặt. Tuy sắc mặt cậu ta không tốt, nhưng cũng không dám cãi lại lời của Bùi Tuân.

Hứa Hữu không hiểu Bùi Tuân ngăn Bùi Tư Dụ lại là có dụng ý gì, cậu chẳng thèm để tâm lời chế nhạo kia, chỉ quay sang nói với Bùi Thiếu Vân: “Cảm ơn cha, con sẽ chú ý.”

“Nếu ăn không quen thì bảo nhà bếp đổi món.” Bùi Tuân mỉm cười nói, rồi đặt phần bít tết đã được cắt sẵn trước mặt Hứa Hữu. So với món lưỡi trâu lạnh kia thì đây quả là mỹ vị.

Thì ra từ lúc ngồi vào bàn, Bùi Tuân vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cậu, đến cả biểu cảm chán ghét nhỏ nhặt trước món lưỡi trâu cũng không lọt khỏi mắt anh. Sự giám sát chặt chẽ này khiến Hứa Hữu thấy khó chịu trong chốc lát.

Đĩa bít tết ấy nặng như ngàn cân trước mặt cậu, mọi người đều đang nhìn chằm chằm chờ phản ứng của cậu. Hứa Hữu cứng nhắc nhận lấy, đưa miếng thịt lên miệng một cách máy móc.

Ánh mắt Bùi Tuân chăm chú dõi theo, khóe môi vốn luôn hơi cong nay càng rõ nét hơn.

Bùi Thiếu Vân liếc nhìn anh một cái, rồi lại quay về đề tài cũ.

“Sáng nay Tư lệnh Lý hỏi ta về chuyện hôn nhân của con. Con gái nhà họ chỉ nhỏ hơn con một tuổi, nhưng rất đoan trang chững chạc, ta thấy không tệ. Chỉ là bệnh cũ của con chữa mãi sao vẫn chưa khỏi?”

Bùi Tuân là một alpha độc thân ưu tú, mười sáu tuổi đã theo bước cha nhập ngũ lập công, thăng tiến không ngừng. Nhưng anh có một khuyết điểm đó là bẩm sinh không ngửi được mùi pheromone của omega.

“Bác sĩ Trương nói bệnh này khá phức tạp, không thể khỏi trong một sớm một chiều. Cha đừng lo lắng quá.”

Bùi Tuân có vẻ không hứng thú với chuyện hôn nhân, trái lại lại vô cùng bận rộn với việc “chăm sóc” Hứa Hữu, từ món tráng miệng đến đồ uống liên tục đưa đến trước mặt, bắt cậu ăn bằng được.

Bùi Tư Dụ ngồi cạnh, rõ ràng nhận ra tuy Bùi Tuân luôn đáp lời mọi người, nhưng ánh mắt vẫn luôn dính lấy Hứa Hữu.

Không biết đây là lần thứ mấy rồi. Từ nhỏ cậu ta đã quen được chú ý, nhưng từ khi Hứa Hữu vào nhà, ánh nhìn của Bùi Tuân đều bị cướp mất. Hôm nay lại bị Bùi Tuân mắng, trong lòng càng bực bội, tức giận ném khăn ăn lên bàn rồi bỏ đi.

Hứa Hữu nhìn đống đồ ăn chất đống trước mặt, chỉ thấy áp lực đè nặng. Cậu không muốn tiếp tục giả vờ thân thiết với Bùi Tuân nữa, ăn qua loa vài miếng rồi cũng mượn cớ rời khỏi bàn ăn.

Bùi Thiếu Vân biết Bùi Tuân đang lấy lệ với ông, vẫn không yên tâm về bệnh của anh nên sau bữa tối liền gọi cho bác sĩ Trương đến kiểm tra.

Bác sĩ gõ cửa phòng Bùi Tuân, nhẹ giọng: “Bùi thiếu tướng.”

Chỉ thấy Bùi Tuân đang quay lưng, nhìn ra khu vườn dưới sân thượng, trong ánh đèn lờ mờ châm điếu thuốc có thành phần ức chế, làn khói lượn lờ trong không khí.

Nghe tiếng, Bùi Tuân hơi nghiêng đầu, giọng khàn khàn do khói thuốc: “Cha tôi gọi anh đến à?”

Bác sĩ Trương gật đầu, lấy thiết bị kiểm tra quen thuộc ra đặt lên bàn.

Bùi Tuân ngồi xuống ghế, xắn tay áo để lộ cánh tay rắn chắc đưa ra trước mặt bác sĩ, tay còn lại cầm thuốc hít một hơi, trong mắt ngổn ngang suy nghĩ, khàn giọng: “Tôi hình như… nghiện cậu ấy rồi.”

Anh vẫn nhớ rõ lần đầu gặp Hứa Hữu, omega gầy yếu ấy chỉ vì đứng dưới nắng quá lâu mà ngất xỉu.

Anh theo phản xạ đỡ lấy cậu, nhưng mùi pheromone lạnh mát ngọt ngào của Hứa Hữu lại khiến nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể anh run rẩy, phản ứng sinh lý mãnh liệt khiến anh suýt mất kiểm soát.

Lần ngoài ý muốn đó, anh nghênh đón kỳ phát dục đầu tiên sau khi phân hóa, kéo dài ba ngày liền.

Bác sĩ Trương biết rõ người anh nói là ai, vừa gắn thiết bị lên tay anh vừa nói: “Phần lớn các cặp có độ xứng đôi pheromone trên 80% đã là cực cao, nhưng nếu đạt 100% thì không chỉ cơ thể bị hấp dẫn, mà cả tâm lý cũng sinh ra sự lệ thuộc, nghiện ngập.”

Do bệnh lý, Bùi Tuân lại bẩm sinh kháng thuốc ức chế, mỗi tháng ph.át tì.nh đều phải tự chịu đựng, mà kỳ dịch cảm lại không ổn định, nồng độ pheromone tăng vọt gây tổn hại cơ thể là điều tất yếu.

Nếu có một omega tương thích 100% trao đổi pheromone định kỳ, có thể cải thiện đáng kể tình trạng của anh.

“Nếu định kỳ trao đổi pheromone, có thể giúp ngài cải thiện bệnh tình. Có cần tôi nói chuyện với cậu ấy không?” Bác sĩ hỏi.

Bùi Tuân làm sao không biết chuyện đó?

Nhưng Hứa Hữu rất kháng cự anh, thái độ tràn đầy lạnh lùng và thù địch, chuyện đó anh biết quá rõ, như một con mèo xù lông lộ nanh vuốt, mỗi lần gặp anh là như gặp kẻ thù.

Thấy anh không đáp, bác sĩ cũng có phần lo lắng: “Nếu không có pheromone của Hứa thiếu gia xoa dịu, kỳ dịch cảm của ngài sẽ rất khó chịu. Tính ra thì chắc sắp đến rồi.”

(*Cho tui giải thích xíu nhé: Đoạn này có thể hiểu là kỳ dịch cảm của Bùi Tuân có từ khi anh phân hóa, nhưng nó bị rối loạn không đều. Hiểu đơn giản như kiểu kỳ kinh nguyệt của con gái tụi mình á, có tháng thì đầu tháng, có tháng thì cuối tháng, có tháng lại không đến. Còn lần đầu tiên gặp Hứa Hữu anh phát dục thì tui nghĩ nó liên quan đến d.ục v.ọng nhiều hơn là kỳ dịch cảm sinh lý bình thường. Ở đây tác giả đang phân tách ra thành 2 ý ấy)

Bùi Tuân không trả lời, chìm vào thế giới của riêng mình, ánh mắt xanh biếc lóe lên như con sói đói, cúi đầu nhớ lại Hứa Hữu lúc ngồi trên bàn ăn.

Hứa Hữu rất trắng, chỉ cần cảm xúc hơi kích động là sẽ đỏ, từ tai đến cổ đều ửng lên, vệt đỏ mê người lan tận vào trong lớp áo mỏng.

Bác sĩ nhìn nhịp tim trên màn hình thiết bị tăng vọt, chỉ thấy Bùi Tuân kẹp thuốc đưa lên môi rít mạnh một hơi, khói thuốc chứa chất ức chế tạm thời xoa dịu thần kinh căng thẳng. Anh ngửa đầu dựa vào ghế, thở dài, yết hầu nổi bật rõ rệt.

Hứa Hữu chính là dụ.c vọ.ng nguy hiểm mà anh không bao giờ có thể rũ bỏ, với độ tương thích pheromone 100%, dù Bùi Tuân luôn cho rằng mình giỏi chịu đựng, nhưng lại hoàn toàn không có cách chống đỡ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.