Phòng của Hứa Hữu chỉ cách phòng của Bùi Tuân một bức tường, nhưng số lần hai người gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay vì Bùi Tuân hiếm khi ngủ lại ở nhà họ Bùi.
Hứa Hữu đứng trước gương, chậm rãi cởi áo choàng tắm và thay bằng áo ngủ rộng rãi. Trên lưng gầy gò nổi rõ hai bả vai như cánh bướm, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ xương bả vai đến bên hông.
Cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Dù mấy ngày qua đã ép bản thân ăn nhiều hơn, cơ thể vẫn không thêm được chút thịt nào. Cậu vốn phát triển chậm, mãi đến mười chín tuổi mới bắt đầu phân hóa.
Trên xương quai xanh rõ ràng có một chiếc cúc áo quân phục bằng bạc được xỏ thành vòng cổ đeo trên cổ, khắc hình hoa tường vi—biểu tượng của Học viện Quân sự Tường Vi.
Hứa Hữu nhớ lại tai nạn ba năm trước. Khi đó mắt cậu bị thương do vụ nổ, phải che bằng băng, không thể nhìn rõ người đã cứu mình ra khỏi đống đổ nát là ai. Cậu chỉ nhớ lúc đó đã túm lấy tay áo người ấy, làm rơi một chiếc cúc áo lỏng.
Cậu cẩn thận nhét lại chiếc cúc vào trong cổ áo, thì bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh rất mạnh. Giờ đã không còn sớm, tầng này chỉ có cậu và Bùi Tuân ở. Ngoài anh ta ra, chẳng còn ai có thể gây ra tiếng động lớn như vậy.
Hứa Hữu mở cửa phòng bước ra, thấy trên sàn là quần áo rơi vãi kéo dài từ phòng giặt đến tận cửa phòng của Bùi Tuân.
Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-man-voi-pheromone-cua-ke-van-nguoi-ghet/2773589/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.