🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phòng của Hứa Hữu chỉ cách phòng của Bùi Tuân một bức tường, nhưng số lần hai người gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay vì Bùi Tuân hiếm khi ngủ lại ở nhà họ Bùi.

Hứa Hữu đứng trước gương, chậm rãi cởi áo choàng tắm và thay bằng áo ngủ rộng rãi. Trên lưng gầy gò nổi rõ hai bả vai như cánh bướm, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ xương bả vai đến bên hông.

Cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Dù mấy ngày qua đã ép bản thân ăn nhiều hơn, cơ thể vẫn không thêm được chút thịt nào. Cậu vốn phát triển chậm, mãi đến mười chín tuổi mới bắt đầu phân hóa.

Trên xương quai xanh rõ ràng có một chiếc cúc áo quân phục bằng bạc được xỏ thành vòng cổ đeo trên cổ, khắc hình hoa tường vi—biểu tượng của Học viện Quân sự Tường Vi.

Hứa Hữu nhớ lại tai nạn ba năm trước. Khi đó mắt cậu bị thương do vụ nổ, phải che bằng băng, không thể nhìn rõ người đã cứu mình ra khỏi đống đổ nát là ai. Cậu chỉ nhớ lúc đó đã túm lấy tay áo người ấy, làm rơi một chiếc cúc áo lỏng.

Cậu cẩn thận nhét lại chiếc cúc vào trong cổ áo, thì bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh rất mạnh. Giờ đã không còn sớm, tầng này chỉ có cậu và Bùi Tuân ở. Ngoài anh ta ra, chẳng còn ai có thể gây ra tiếng động lớn như vậy.

Hứa Hữu mở cửa phòng bước ra, thấy trên sàn là quần áo rơi vãi kéo dài từ phòng giặt đến tận cửa phòng của Bùi Tuân.

Cậu càng nhìn quần áo dưới chân càng thấy quen, cúi xuống nhặt lên xem thì thấy đó là áo sơ mi cậu thay ra sau khi tắm. Cửa phòng Bùi Tuân không đóng chặt, chỉ khép hờ, trong phòng tối om, chỉ có một đèn ngủ dịu sáng.

Bùi Tuân nửa đêm lấy trộm quần áo đã thay của cậu làm gì?

Không hiểu sao tim Hứa Hữu đập mạnh như trống, cậu cúi người nhặt từng món quần áo một, từng bước tiến đến trước cửa phòng Bùi Tuân.

Quần. Vớ. Ga giường.

Tất cả đều là đồ cậu đã thay trong mấy ngày qua.

Cánh cửa như đang ẩn giấu một bí mật hấp dẫn Hứa Hữu bước vào. Cậu như bị ma xui quỷ khiến mà đẩy cửa ra. Dưới ánh trăng mờ ảo, trong phòng tối tăm, trên giường có một đống quần áo chồng chất tạo thành một khối u lớn. Trong bóng ngược sáng, hình như có người đang ngồi quy trên giường, vùi mặt vào đống quần áo để ngửi lấy pheromone còn sót lại.

Dù có chậm hiểu đến mấy, Hứa Hữu cũng nhận ra: Đây là alpha đang trong kỳ dịch cảm, lấy đồ của omega để “làm tổ”, mong mùi pheromone còn sót lại giúp xoa dịu trạng thái bồn chồn.

Nhưng rõ ràng Bùi Tuân không ngửi được pheromone của omega cơ mà, sao lại lấy quần áo của cậu để làm tổ?

Lúc này, một cơn gió thổi từ ban công vào khiến cánh cửa đóng sầm lại. Ngay sau đó, mùi trầm hương dày nồng đậm đặc của alpha xộc tới, như muốn cướp đoạt quyền kiểm soát cảm giác của omega.

Tiếng cửa khiến Hứa Hữu giật mình. Người trên giường dường như cũng bị đánh thức, cậu vội quay đầu định bỏ chạy.

Nhưng tay vừa chạm vào tay nắm cửa, pheromone của Bùi Tuân liền ập tới với tính xâm lược mãnh liệt. Một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cậu, Bùi Tuân áp sát như một con mèo lớn đang nũng nịu, vùi mặt vào cổ cậu, giọng khàn khàn: “Đừng đi… để anh ôm một lát, chỉ một lát thôi…”

Giấc mơ như thế này, Bùi Tuân đã mơ vô số lần. Trong mơ, anh có thể ôm lấy Hứa Hữu, yên tâm ngửi lấy mùi hương trên người cậu, người trong lòng không còn lạnh lùng chối bỏ mà trở nên yên tĩnh và dịu dàng.

Nhưng giấc mơ đó rất ngắn. Mỗi lần tỉnh dậy vì kỳ dịch cảm, anh lại nhận ra tất cả chỉ là ảo tưởng.

Giọng nói nài nỉ kia mềm mỏng đến mức khiến toàn thân Hứa Hữu nổi da gà. Cậu cảm nhận rõ Bùi Tuân gần như hoàn toàn không kháng cự được pheromone của mình, theo bản năng mà muốn phóng thích pheromone để câu dẫn cậu, muốn cùng cậu hòa quyện.

Pheromone từ anh khiến chân Hứa Hữu mềm nhũn, suýt nữa đã mất kiểm soát. Cậu vừa xấu hổ vừa giận, không hiểu hôm nay tên này phát điên gì mà đói khát đến mức ngay cả cậu cũng không tha.

“Bùi Tuân, anh điên rồi sao?! Anh biết tôi là ai không?! Mau buông ra!”

Toàn thân cậu nổi da gà, cố gắng để Bùi Tuân nhìn rõ người anh đang ôm là ai. Nhưng vô ích, một alpha trong kỳ dịch cảm hoàn toàn không có ý thức.

Dù trong lòng rất muốn thấy dáng vẻ mất khống chế của Bùi Tuân, nhưng lúc này cậu không thể cười nổi. Dù có muốn bao nhiêu đi nữa, cũng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra trong tình cảnh này.

Cậu như rơi vào hang cọp, pheromone bá đạo vây lấy cậu đầy tính chiếm hữu.

Bùi Tuân bị kỳ dịch cảm làm đầu óc mê muội, mãi mới nhận ra Hứa Hữu trong giấc mơ lần này lại phản kháng dữ dội hơn mọi lần.

Hơi thở ấm áp phả sau cổ cậu, răng gần như chạm vào da. Hứa Hữu cảm nhận được đôi môi mềm áp lên cổ, toàn thân căng cứng. Nếu không hành động kịp thời, chắc canh cậu sẽ bị alpha mất lý trí này cắn.

Môi Bùi Tuân chạm vào chiếc vòng cổ mát lạnh, dường như anh cũng để ý đến chiếc cúc áo treo trên cổ cậu.

Hứa Hữu nhân lúc anh phân tâm, lập tức gập tay lại, dùng khuỷu tay đẩy mạnh kéo dài khoảng cách giữa hai người. Khuy áo sắc nhọn cào rách da cổ Bùi Tuân, rỉ ra chút máu.

Mái tóc rũ che đi vẻ mặt của anh. Đau đớn khiến anh tỉnh táo đôi chút, nhận ra đây không phải là mơ như mọi khi mà là Hứa Hữu thật bằng xương bằng thịt.

Không đợi anh phản ứng, Hứa Hữu lập tức mở cửa bỏ chạy.

Tối hôm đó Hứa Hữu không ngủ ngon. Đây là lần đầu tiên sau khi phân hóa cậu bị pheromone của alpha chi phối, mà lại là kẻ mà cậu từng ghét nhất: Bùi Tuân. Suốt đêm bị ảnh hưởng về cả sinh lý lẫn tâm lý, cậu trằn trọc không yên.

Cậu không thể ngờ mình lại đụng phải kỳ dịch cảm của Bùi Tuân, còn bị ôm chặt như thế. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác ấm áp siết quanh eo vẫn còn rõ như in.

Làn da cậu vốn trắng bệch, lúc tỉnh dậy quầng thâm dưới mắt càng lộ rõ.

Trước khi xuống lầu, Hứa Hữu không yên lòng liếc nhìn cánh cửa phòng bên cạnh đã đóng chặt, quần áo rơi vãi cũng không còn.

Xuống lầu, cậu bất ngờ thấy Bùi Tuân đang ngồi bên bàn ăn, thong thả dùng bữa, đã trở lại với dáng vẻ lịch sự thường ngày, ánh mắt sáng rõ.

“Hữu Hữu, ngẩn ra làm gì vậy, mau xuống đi.”

Trương Phi dịu dàng đoan trang, trông thanh nhã và dễ gần. Thấy cậu đứng ngẩn ra trên lầu, bà mỉm cười gọi cậu xuống.

Hứa Hữu hoàn hồn, cảm nhận được nhiều ánh mắt nhìn mình, bước từng bước xuống thang, ngồi vào chỗ trống bên cạnh mẹ. Cậu không nhịn được nhìn sang Bùi Tuân, chỉ thấy mặt mày anh bình thản, tao nhã dùng khăn ăn lau miệng.

Hứa Hữu suýt tưởng chuyện đêm qua là một giấc mộng. Nhưng ánh mắt cậu vô tình bắt gặp dấu vết bị khuy áo cào trên cổ Bùi Tuân, vẫn còn đó, rành rành trước mắt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.