🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhà họ Bùi hoàn toàn rối loạn sau sự cố này.

Ngay bên ngoài nhà vệ sinh, chỉ cách một cánh cửa nên mọi người đều có thể nghe thấy tiếng Bùi Tuân gọi tên Hứa Hữu một cách ám muội, giọng khàn khàn trầm thấp, cùng tiếng hít sâu vì đau khi Hứa Hữu bị li.ếm cắn làn da.

Bùi Thiếu Vân nhìn cục diện mất kiểm soát trước mắt, thậm chí không còn để tâm đến việc vẫn còn khách ở đây, mặt đầy khó chịu, khẽ cảnh cáo người hầu xung quanh: “Chuyện tối nay tôi không muốn bị truyền ra ngoài. Tất cả đều phải ngậm miệng lại.”

Không ai dám trái lời, những bí mật trong dinh thự này bắt buộc phải bị chôn vùi trong bụng họ.

Lý Thư Dịch chưa từng thấy sắc mặt Bùi Thiếu Vân đen như thế bao giờ. Cô dùng khăn tay che mũi, hồi tưởng lại vẻ khát khao của Bùi Tuân dành cho Hứa Hữu ban nãy, trong lòng nhói đau một trận. Từ nhỏ cô đã là tiểu thư được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, mà giờ đây lại như bị người ta vả mạnh một cái, mặt nóng rát ê ẩm.

Vừa nãy cô còn chủ động đề nghị vào an ủi Bùi Tuân, kết quả lại chẳng được đoái hoài.

Lý Thư Dịch từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu sự nhục nhã nào như thế. Nghĩ lại thì sự lạnh nhạt của Bùi Tuân với cô rõ ràng là có dấu hiệu từ trước, chỉ là Bùi Thiếu Vân dường như đã biết, nhưng vẫn hứa hôn sự giữa cô và Bùi Tuân với cha cô…

Sắc mặt Lý Thư Dịch càng lúc càng khó coi, cô cố đè nén oán khí trong lòng, giữ thể diện mà nói: “Thiếu tướng thấy không khỏe, tôi cũng ngại ở lại quấy rầy, xin phép về trước.”

Bùi phu nhân vừa thoát khỏi cơn sững sờ thì nghe thấy Lý Thư Dịch đòi về, bà lập tức muốn giữ lại nhưng bị Bùi Thiếu Vân ra hiệu ngăn lại.

“Để ta cho tài xế đưa cháu về, đi đường cẩn thận.”

Xảy ra chuyện khó coi thế này, Bùi Thiếu Vân cũng không còn mặt mũi để giữ khách, đành phải đưa cô về trước rồi tính tiếp.

Sau khi Lý Thư Dịch rời đi, Bùi phu nhân trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi Bùi Thiếu Vân: “Chuyện này… anh đã biết từ sớm rồi sao?” Rồi lại quay sang chất vấn Bùi Tư Dụ: “Còn con, con cũng biết phải không?”

Hai cha con nhìn thấy nước mắt lưng tròng trong mắt Bùi phu nhân thì đều im lặng, không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này Bùi phu nhân mới hiểu ra, thì ra mọi người đều biết, chỉ có mình bà là bị giấu. Một buổi tiệc sinh nhật vốn nên vui vẻ lại bị biến thành trò cười. Con nuôi của bà và con ruột… lại ở bên nhau.

Bùi phu nhân lau nước mắt nơi khóe mắt, quay sang Bùi Thiếu Vân hỏi: “Vậy anh định làm gì? Bộ dạng của Tiểu Tuân ban nãy… không giống như chỉ chơi đùa đâu.”

Đây cũng chính là điều khiến Bùi Thiếu Vân đau đầu. Ông nhíu mày thật chặt, tựa vào tường châm một điếu thuốc. Ông rất hiếm khi hút thuốc trước mặt vợ, nhưng lần này tâm trạng ông thực sự bức chai đến mức không thể nhịn được.

Quyền lực của ông đang dần bị vị chỉ huy tối cao mới nhậm chức tước bỏ, bị gạt ra rìa trong Liên minh quân sự. Nếu nhà họ Bùi có thể kết thông gia với nhà của Tư lệnh Lý, ông sẽ có cơ hội trở lại nghị viện liên hành tinh.

Nếu không vì con đường quan lộ sau này, ông cũng sẽ không cố chấp đào tạo Bùi Tuân thành người kế nhiệm của mình đến thế, từng bước quy hoạch cuộc đời anh: Học hành, sự nghiệp, hôn nhân,… nào ngờ lại xuất hiện biến số là Hứa Hữu, người vốn dĩ mới là con ruột của ông.

Nhưng đến nước này rồi, Bùi Tuân cũng đã có thực lực riêng, muốn quay lại bồi dưỡng Hứa Hữu thì đã quá muộn. Ông chỉ hy vọng cậu đừng gây chuyện, nào ngờ đứa con tưởng chừng ít nói trầm mặc ấy lại chuẩn bị cho ông một “bất ngờ” lớn đến thế.

Mà sau khi Bùi Tuân dần trưởng thành về năng lực, ông cũng cảm thấy ngày càng khó kiểm soát anh. Ông không thể không thừa nhận, Bùi Tuân – người ông đích thân bồi dưỡng suốt hơn mười năm giờ đây đang trở thành một hiểm họa tiềm ẩn lớn đối với nhà họ Bùi.

Bùi Thiếu Vân thở dài một hơi, xoa xoa trán, thẳng thắn nói: “Em cũng biết, Tiểu Tuân bây giờ… không còn là người mà anh có thể kiểm soát được nữa, chỉ có thể dựa vào em thôi.”

Bùi phu nhân khựng lại, chưa hiểu ý ông là gì. Bùi Thiếu Vân khom người nắm lấy tay bà, hôn nhẹ lên mu bàn tay, dịu dàng nói: “Vì danh dự của cả gia tộc nhà họ Bùi, anh bắt buộc phải làm những điều mình không thích. Em yêu, chỉ có em là hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn của anh nhất.”

“Hứa Hữu là đứa trẻ rất thiếu thốn tình cảm, điểm yếu duy nhất của nó chính là em. Em yêu, chỉ cần nó có thể kết hôn với một alpha khác, chuyện đã rồi thì Tiểu Tuân cũng sẽ phải buông tay.”

“Về phía Lý Thư Dịch anh sẽ đích thân đến xin lỗi, còn chuyện của Hứa Hữu thì chỉ có thể nhờ em thôi.”

Nghe xong, Bùi phu nhân lộ vẻ giằng xé, nhớ lại cảnh Bùi Tuân tự hại bản thân vì Hứa Hữu khi nãy, lòng bà đau như dao cắt, do dự nói: “Làm như vậy… chỉ càng khiến bọn trẻ bị tổn thương, sao không… buông tay đi?”

Bùi Thiếu Vân nghe vậy, ánh mắt kiên quyết, xúc động siết chặt tay bà: “Để có thể quay lại nghị viện, anh đã tốn biết bao công sức, anh không thể để mọi thứ đổ sông đổ bể được. Em yêu, chỉ có em mới có thể hiểu cho anh.”

Bùi phu nhân nhìn dáng vẻ cố chấp của ông, thất vọng cúi đầu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Em chỉ có thể nói… em sẽ cố gắng hết sức. Nhưng những chuyện quá bẩn thỉu em không thể làm được.”

Kế hoạch ban đầu mà Bùi Thiếu Vân định nói ra đến miệng rồi lại phải nuốt xuống, mím môi dập tắt đầu thuốc: “… Anh hiểu rồi.”

Khi vào thời kỳ dịch cảm, tinh thần Bùi Tuân như lên cơn hưng phấn, giống như một con sói đói muốn chiếm giữ toàn bộ sự chú ý của Hứa Hữu. Anh ôm chặt lấy cậu, li.ếm cắn vùng da quanh tuyến thể một cách đầy nguy hiểm, bồn chồn không yên.

Đôi mắt xanh biếc ấy đầy xao động, chăm chú dán chặt vào đôi môi mềm mại của Hứa Hữu, thở dốc liên hồi.

Hứa Hữu bị ánh nhìn của cậu làm cho khó chịu, Bùi Tuân dường như muốn trút toàn bộ sự không thỏa mãn vì không thể đánh dấu tuyến thể lên việc hôn hít.

Cổ của Hứa Hữu đầy những vết bầm xanh tím đan xen, toàn thân bị ôm chặt đến khó chịu, phiền phức không chịu nổi. Xem ra lần trước Bùi Tuân vào kỳ dịch cảm còn giữ được chút lý trí là vì đã cố nhịn rất nhiều.

Sau giai đoạn tinh thần hưng phấn, Bùi Tuân sẽ rơi vào giấc ngủ sâu kéo dài nửa ngày. Ngay cả khi ngủ, anh cũng cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, chỉ cần không ngửi thấy mùi hương của Hứa Hữu bên cạnh là lập tức tỉnh dậy, rồi lại bắt đầu quấn lấy cậu, cắn cậu.

Hứa Hữu cảm thấy lúc này Bùi Tuân chẳng khác nào một đứa trẻ dính người.

Nhà tắm ẩm ướt lạnh lẽo, không thể ở lại qua đêm. Giữa chừng bác sĩ Trương đến, mở cửa ra thấy hai người quần áo xộc xệch ôm sát nhau, thoáng bất ngờ rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đề nghị Hứa Hữu cởi áo khoác đắp lên người Bùi Tuân đang trong trạng thái ngủ sâu, tàn dư pheromone có thể giúp xoa dịu trạng thái kích động.

Nhà vệ sinh và phòng Bùi Tuân chỉ cách nhau một hành lang, dù đang ngủ, tay Bùi Tuân vẫn nắm chặt tay Hứa Hữu. Hứa Hữu đành phải dìu anh về phòng, mà vóc dáng Bùi Tuân cao lớn hơn hẳn, khiến cậu tốn không ít sức.

Lúc này bên ngoài đã không còn ai, chỉ còn bác sĩ Trương và vài người hầu.

“Thiếu gia, lát nữa tôi sẽ tiêm thuốc an thần cho Thiếu tướng, có thể cần ngài ở bên cạnh giữ ổn định ngài ấy, vì cảm giác đau có thể khiến ngài ấy tỉnh lại bất cứ lúc nào.”

Bác sĩ Trương nhỏ giọng nói.

Hứa Hữu có chút mơ hồ, không biết phải làm thế nào để ổn định Bùi Tuân, đành phải dỗ như trẻ con, đặt đầu anh lên đùi mình, rồi nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc mềm mại.

Lông mày đang nhíu chặt của Bùi Tuân trong giấc ngủ dần thả lỏng, khẽ lẩm bẩm gọi tên Hứa Hữu.

Vì có người ngoài nên Hứa Hữu hơi xấu hổ, tai đỏ bừng, vội lấy tay che miệng Bùi Tuân. Nhưng bác sĩ Trương dường như đã quá quen với việc này, sắc mặt không đổi, lấy ống tiêm ra, khử trùng và tiêm thuốc.

Bùi Tuân vùng vẫy nhẹ một lúc rồi hơi thở dần ổn định, thuốc an thần bắt đầu phát huy tác dụng, tay đang nắm chặt lấy Hứa Hữu cũng dần lỏng ra.

“Vết thương trên người Thiếu tướng để tôi xử lý, thiếu gia có thể về nghỉ ngơi trước.”

Bác sĩ Trương là beta, hoàn toàn không cảm nhận được pheromone hòa lẫn trong phòng, cẩn thận giúp Hứa Hữu đeo lại vòng.

Hứa Hữu nhìn Bùi Tuân đang nằm bất động trên giường, cậu hơi ngẩn ngơ, đi đứng cũng thấy chân run. Khi mở cửa ra mới nhận ra trời đã sáng rồi.

Khi cậu trở về phòng mình, lại thấy mẹ đang ngồi trên giường chờ cậu, đầu cúi xuống như đang lau nước mắt.

Hứa Hữu nghẹn một hơi trong cổ, không biết nên nói gì.

Bùi phu nhân nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thấy Hứa Hữu đứng ở ngưỡng cửa, liền bước tới, ánh mắt chạm vào những vết cắn và hôn rõ rệt trên cổ cậu, bàn tay run rẩy chạm vào, hỏi: “Có đau không?”

Hứa Hữu cúi đầu, gạt tay bà ra, khẽ nói: “Con xin lỗi.” Rồi như nhớ ra gì đó, vội bổ sung: “Bọn con chưa có đánh dấu vĩnh viễn, mẹ không cần lo.”

Nhìn dáng vẻ cẩn trọng ấy của cậu, Bùi phu nhân nghẹn ngào, tim đau thắt, không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.