"anh..." Cô chỉ cảm thấy nhất thời im lặng, không biết nên nói cái gì cho phải, đúng vậy, cô rất chán ghét, rất thống hận người đàn ông này mới đúng, bởi vì người đàn ông này xem cô như đồ chơi, xem như đồ bỏ đi, tra tấn cô, vũ nhục cô. Ném cô vào bên trong địa ngục thâm u không để ý tới, để cho cô thiếu chút nữa chết mất, để Miêu Miêu cũng vì vậy bị thương tổn, cô hẳn là rất hận anh...
Thế nhưng mà, vì sao, một người đàn ông coi cô là đồ bỏ đi như thế, ở thời điểm này lại giúp cô? Chẳng lẽ là bởi vì bây giờ đau đớn của cô là do anh tạo thành, cho nên Hiên viên Liệt chỉ lựa chọn đền bù tổn thất mà thôi sao?
Trái lo phải nghĩ, cô cũng chỉ nghĩ ra lời giải thích này thôi...
A...
Không hiểu sao mình nghĩ nhiều như vậy, ở trong mắt Hiên Viên Liệt, cô chỉ là một món đồ chơi thôi... Không có phản kháng, cũng vô tâm vô lực đi phản kháng cái gì.
Hiên Viên Liệt ôm cô đi qua bãi cỏ tiến vào trạch viện.
Nhóm người làm nữ nhao nhao cúi đầu xuống.
Anh không có dừng lại ở phòng khách, trực tiếp ôm cô lên lầu, sau đó ôm cô vào trong phòng của anh.
"Ôm tôi tới nơi này làm gì?" Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn anh, Vì sao không buông cô ra ở trong phòng khách?
Hiên Viên Liệt chỉ ôm cô đi đến bên giường, đặt cô lên giường: "bộ dáng này của cô, còn muốn bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm sao?" Anh thản nhiên nói.
Tiêu Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080267/chuong-109-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.