Hiên Viên Liệt ngồi ở bên giường, không có biểu lộ bất kỳ cái gì, hai ngón tay anh rơi vào bên trên cà vạt, có chút bực bội kéo cà vạt.
Cả người cô cũng nửa nằm ở trên giường, nắm chặt ga giường...
Đột nhiên, mặt lạnh xích lại gần mặt của cô.
Hít một hơi, Tiêu Tiêu không khỏi hướng sau lưng dời một cái: "Anh, làm gì?" Hù chết cô, đột nhiên lại gần!
Môi khẽ mở, nói: "Cô vừa mới không phải muốn nói gì sao?"
Hai tay cô đè trên mặt, che miệng cùng cái mũi, trên dưới xoa nhẹ hai lần. Cử động như vậy rõ ràng là lúc tâm hoảng ý loạn mới có, thả tay xuống: "Tôi..."
"Không nói ra sao?"
"Không phải. Tôi, chỉ là..." Không biết nói thế nào.
"Chỉ là cái gì?"
Ánh mắt của anh băng lãnh, nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, để cho cô quả là không dám né tránh ánh mắt của anh, theo dõi anh như thế này, trong lòng không khỏi khủng hoảng.
Khủng hoảng... Thế nào lại là loại cảm giác này, trong lòng nổi lên chua xót, cô thật không cam lòng, không cam tâm tại sao mình lại như vậy.
"Tôi không biết, tôi không biết! Tôi cái gì đều không nhớ rõ, tôi thật cái gì đều không nhớ rõ." Điên cuồng lắc đầu, khoát tay, hai mắt cô phóng đại, biểu lộ cũng có chút dữ tợn.
"Cô không biết? Không nhớ rõ?" Hiên Viên Liệt bắt lấy hai tay cô.
Mắt trở nên hồng nhuận, cô trợn tròn mắt, nhìn mặt Hiên Viên Liệt băng lãnh, trong lòng lại nổi lên một loại sợ hãi khác: "Tôi... Tôi..."
"Vì cái gì không nhớ rõ?" Anh tiếp tục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080336/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.