Tiêu Tiêu xoa thái dương, trong lòng bực bội muốn chết: "Tại sao là tôi? Anh biết rõ tôi có bệnh rượu, vạn nhất tôi uống quá nhiều rồi chết? Lam Đình Ngạn, anh có coi tôi là bạn hay không?" Cô hiện tại cũng không phải là trách cứ cách làm Lam Đình Ngạn ngày hôm qua, bởi vì cô hiểu nỗi thống khổ của anh, thế nhưng cô không cách nào tha thứ, Lam Đình Ngạn vậy mà lợi dụng cô.
"Tiêu Tiêu, thật xin lỗi. Tôi xác thực không có nghĩ nhiều như vậy." Anh chậm rãi nói qua. Giống như cô nói như vậy, nếu như cô thật bởi vì uống rượu chết mất, như vậy anh tuyệt đối sẽ rất thống khổ, sống không bằng chết. Dừng một chút tiếp tục nói: "Tiêu Tiêu, tôi chỉ có cô một người bạn nữ, ngoại trừ cô, tôi cũng không biết nên tìm ai." Kỳ thật tìm ai cũng có thể, anh cũng không thể không thừa nhận chính mình đối với Mộ Tiêu Tiêu có một phần tình cảm khác.
Cảm xúc hòa hoãn xuống, nhìn thấy anh thành khẩn xin lỗi như vậy, lại nghĩ tới Lam Đình Ngạn trước kia đã giúp cô không ít việc. Cuối cùng là trong lòng có an ủi.
Lúc này, Lam Đình Ngạn lại tiếp tục nói: "Ai, tôi luôn không khả năng, qua kéo Liệt cùng tôi cùng ngủ một chỗ cho Tiểu Băng xem đi, sau đó nói cho Giang Tiểu Băng, kỳ thật tôi là GAY. Coi như Liệt chịu ngủ cùng tôi, tôi cũng không ngủ."
Anh cố ý thả lỏng đề tài, anh cũng không phải là thật muốn nói loại lời nói đùa này, mà chính là cân nhắc đến quan hệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080358/chuong-145-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.