"Tiêu Tiêu, đi nhanh đi. Miêu Miêu giao cho tôi chiếu cố." Lúc này, cửa được mở ra, Các lão đứng ở ngoài cửa, ông đã trốn ở bên ngoài nghe lén một hồi, nhìn hai người nói chuyện không sai biệt lắm mới tiến đến nói.
"Các lão, ông đến rồi." Tiêu Tiêu ngạc nhiên nói qua.
"Nhanh đi đi." Các lão vui mừng nói ra.
"Ừm." Tiêu Tiêu gật đầu, lập tức xông vào trong phòng ngủ, kéo hành lý sớm đã chuẩn bị xong đi ra ngoài.
Đợi sau khi Mộ Tiêu Tiêu và Hiên Viên Liệt đi, Các lão nheo mắt già, cô này, Tiêu Tiêu, cô phấn đấu tám năm, cuối cùng có tin tức hung thủ rồi... Ai, nhị lão Mộ Dung ở trên thiên đường rất nhanh cũng có thể an nghỉ rồi.
Ngồi phi cơ ròng rã mười tiếng, lại thêm từ trong nhà Tiêu Tiêu đi ra phi trường mất hai giờ lộ trình, đã qua thời gian nửa ngày rồi.
Mà chút thời gian này, cũng đúng lúc cho cô thay đổi chênh lệch. Lúc đến nước Pháp, đúng lúc 8 giờ sáng! Cô ở trên máy bay cơ hồ ngủ mười tiếng. Cô ngủ một giấc no nê. Bất quá, không được hoàn mỹ chính là Hiên Viên Liệt ngủ sát với cô.
Máy bay tư nhân của anh, chỉ có một cái giường, bị cưỡng ép kéo đến ngủ trên một cái giường, tuy cũng không phải là lần đầu tiên. Thế nhưng mà cô cũng không có thói quen. Luôn cảm thấy ngủ ở bên cạnh anh có một loại cảm giác nguy cơ. Anh giống như một quả bom lúc nào cũng có thể nổ tung, cô sợ anh rồi.
Phi cơ hạ xuống, Hiên Viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080371/chuong-149-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.