Thật sẽ chết!
Ý nghĩ sinh tồn lưỡng lự ở trong đầu, cô đứng lên một chút, giật đoản đao bên đùi. Tay phải nắm chặt tàn đao, tay trái nắm chặt đoản đao.
Làm ra một tư thế chạy lấy đà, lúc Địch Nặc đánh tới cô lần thứ ba, cô không có né tránh lần nữa, cũng xông qua anh, hai cánh tay như là cắt dưa hấu điên cuồng chặt chém.
Cả người chuyển lượn vòng một cái, dâng lên, bỗng nhiên xuất hiện song đao đều cùng nhau vung xuống!
Địch Nặc lấy mu bàn tay chặn song đao chém xuống. Tiêu Tiêu bị anh bắn ra xa một mét. Lúc đứng vững lại nghênh đón anh công kích mãnh liệt.
Mười phút đồng hồ qua rồi...
Mười lăm phút đồng hồ qua rồi...
"Bang coong..." chỉ nghe tiếng đao kiếm bị nát, toàn bộ tàn đao cùng đoản đao trong tay đều đã vỡ ra, tựa hồ chỉ cần thêm một đòn nghiêm trọng sẽ biến thành mảnh nhỏ.
"Ây..." Địch Nặc đánh mạnh một cái, cô bị anh đặt ở dưới thân.
Tay trái Địch Nặc bóp lấy cổ Tiêu Tiêu, móng vuốt tay phải ở trên ngực Tiêu Tiêu, đầu ngón tay trượt nhẹ, y phục cô liền bị đầu ngón tay sắt bén cắt vỡ.
"Tôi muốn lấy tim của cô ra." Địch Nặc khàn giọng nói qua. Lúc này giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp.
Trái tim mãnh liệt nhảy lên, nhìn thẳng con mắt Địch Nặc: "cô chán ghét tôi như vậy sao?" Giọng nói cũng biến thành khàn khàn, cô từng thật lòng coi Địch Nặc là bạn, bây giờ gần như không dám hồi tưởng thời gian lúc ở trong rừng rậm.
Sát ý trong mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-cuc-pham-that-uy-vu/2080518/chuong-189-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.