Trải qua mấy ngày đau khổ, hôm nay rốt cuộc mây đen cũng tan, trời xanh đã xuất hiện. Đối với cả nhà Tiểu Hạ, hôm nay thật đúng là một ngày vui đáng để ăn mừng.
"Phó tổng giám đốc Nhạc, anh là đại ân nhân của nhà chúng tôi. Chúng tôi kính anh một ly!"
Cha Tiểu Hạ hô hào cả nhà nâng chén chúc Nhạc Khải. Nhạc Khải cảm thấy rất xấu hổ, anh chưa làm được gì, căn bản cũng chưa giúp đỡ được gì cả. Nhưng, không uống cũng không được. Bởi vì để cho người nhà yên tâm, Tiểu Hạ đã nói số tiền trên đã trả được hết, là do anh giúp đỡ. Tiểu Hạ đối với người nhà một mảnh tâm ý như thế, anh làm sao có thể không phối hợp đây.
Nhạc Khải bưng ly rượu lên, nói:
"Bác trai, bác gái, không cần khách sáo. Sau này gọi cháu là Nhạc Khải được rồi. Cháu với Tiểu Hạ là bạn tốt, giúp đỡ nhau là điều nên làm."
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Tiểu Hạ à, Vô Ưu như thế nào sao còn chưa tới hả? Con gọi điện thử xem."
Lời cha Tiểu Hạ đánh trúng tâm lý Nhạc Khải. Anh cũng cảm thấy rất tò mò, nghi ngờ có phải cái cô Vô Ưu này, nếu một ngày không đến muộn, thì cả người sẽ bứt rứt khó chịu hay không. Rõ ràng đã hẹn thời gian như thế, nhưng trễ gần một tiếng cô vẫn chưa đến, gọi điện đến, cô chỉ nói, bọn họ cứ ăn trước, sau đó liền cúp điện thoại luôn. Tính toán thời gian đến lúc này, cô cũng đã trễ hai tiếng đồng hồ rồi. Thật sự rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-ngoc-nghech-con-thien-tai/30004/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.