Về chiều, không gian trong Thệ Thủy trà hiên thật yên ả.
Đây là một nơi cổ quái, giá vảo cửa rất đắt. Người phục vụ là các thiếu nữ mười sáu mặc đồng phục, mang theo những ấm trà màu đồng cổ, để chân trần, đi êm không phát ra tiếng động trên lớp thảm màu biếc xanh.
Ở nơi đây, anh không cần phải gọi người ta châm trà, những thiếu nữ phục vụ đó luôn luôn nhận ra trà trong chén còn lại bao nhiêu trước anh.
Cao Thính Tuyền ngồi sau một tấm bình phong ở mé tây, trước mặt đặt một cây cổ cầm mà nước sơn đã mòn hết nhưng bóng như ngọc đen.
Hắn mặc một chiếc áo bào xanh nửa mới nửa cũ, chân xỏ hài mây, trông dáng vẻ vừa đen vừa gầy, không hề khiến người khác chú ý tới. Hắn không phải khách quen ở đây nhưng không rõ vì sao, ba ngày liền ngày nào cũng tới, mỗi ngày đều đúng giờ Thìn thì tới, đến tối mới đi, uống hết sáu tách trà chanh, ăn một đĩa bánh hoa quả cho bữa trưa.
“Sao rồi? Vẫn chưa quyết định?”, Điền tam gia chắp tay sau lưng, nhàn tản dạo bước tới cười nói. Ông ta là chủ của Thệ Thủy trà hiên, cũng là người kinh doanh có tiếng ở đất này, bán nhà, bán đất, bán đồ cổ, bán đồ dùng… cái gì cũng bán. Người lai vãng đến trà hiên đều là khách quý, chỉ cần có hàng trong tay, thông báo một tiếng, ông ta thường rất nhanh chóng tìm được người mua.
“Cầm kỹ của công tử siêu phàm, sao không tự mình tấu một khúc để làm rõ thật giả? Để bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-than-ky/2078044/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.