Ngày hôm sau, Tử Hân tìm một con phố sầm uất, rồi dựng sạp khám bệnh như thường lệ. Trừ mấy món đồ nghề quý giá trong bọc hành lý, đồ đạc đáng giá mang theo bên mình, chàng chỉ có một cái bàn xếp nhẹ nhàng và một chiếc ghế xếp khá tinh xảo. Ngoài ra còn cái gối kê tay bắt mạch bằng nhung thường dùng.
Phủ khăn trải bàn xong, khám xong cho vài bệnh nhân lẻ tẻ, thu được hai lượng bạc phí khám, chàng bèn tới quán trà kế bên mua một chén trà đặc, đổ vào ấm tử sa mình yêu thích, cầm ấm trà nong nóng trong tay, đôi mắt khép hờ, thong dong thoải mái tắm nắng.
Chàng thích lười biếng ngồi ở đầu phố, nghe tiếng bước chân tới tới lui lui của người người qua lại.
Nhấp nửa ngụm trà, từ từ mở mắt ra, đôi mày lập tức nhíu lại.
Chàng lại nhìn thấy cô gái đó.
Cô gái tỏ ra rất lo lắng, cẩn thận dè dặt chào một câu: “Chào buổi sáng”.
“Hôm qua… rất xin lỗi. Huynh… huynh vẫn còn giận muội à?”, nàng cúi đầu, bộ dạng đáng thương hỏi.
“Cô có việc gì?”, chàng giả vờ không nhận ra người này, thờ ơ hỏi.
“Thật ra muội muốn nói… muốn nói, huynh không cần phải ở trong cái chỗ… cái chỗ khách điếm tồi tàn ấy. Muội định mời huynh tới chỗ tốt hơn một chút”, thấy mặt chàng hầm hầm, nàng càng lắp bắp.
“Không cần đâu, nơi tôi ở rất thoải mái”, chàng cự tuyệt không chút khách khí.
Dụ Long khách điếm nơi chàng ở cách con phố này không xa, trên cửa lớn còn treo hai tấm chiêu bài, lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-than-ky/2078045/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.