“Nếu như anh không thấy khó chịu có thể nằm ngủ ở trên giường thì em cũng không ghét bỏ.” Lâm Tử Lạp kéo chiếc chăn mỏng đang bị anh đè ở phía dưới rồi chuẩn bị đi ngủ.
Tông Triển Bạch ngồi dậy liếc nhìn cô: “Anh ngủ không được chắc chắn không phải vì chưa tắm.”
Lâm Tử Lạp giả bộ không nghe thấy và nói với anh Tông Khởi Phong và Trình Dục Ôn đến rồi. Tông Triển Bạch ừ một tiếng rồi đứng dậy đi tắm.
Lâm Tử Lạp vẫn chưa ngủ mà chờ anh ra.
Khoảng nửa giờ sau cánh cửa phòng tắm bật mở, trên người của Tông Triển Bạch quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, Lâm Tử Lạp đi xuống giúp anh lấy quần áo.
Tông Triển Bạch từ chối: “Anh không mặc.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh định cứ ngủ như vậy sao?”
Tông Triển Bạch gật đầu.
Lâm Tử Lạp: “…”
“Anh chuẩn bị không cần mặt mũi hay sao?” Người đàn ông này thật là.
Thật không có cách gì với anh ấy.
“Từ bao giờ mà anh cần mặt mũi ở trước mặt của em cơ chứ?” Vừa nói vừa đưa tay ra vuốt ve bụng của cô: “Nếu anh cần mặt mũi thì em làm sao có thể mang thai được?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Cô ném bộ đồ ngủ lên trên giường: “Kệ anh có thích mặc hay không?”
Nói xong cô ngồi lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-vo-khong-loi-ve/1186484/chuong-1126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.