[Trời nắng, gió lớn, có cảm giác lạnh]
Tôi quyết định từ hôm nay sẽ tập thói quen viết nhật ký. Đúng vậy, tôi là người bắt chước đó! Đọc nhật ký của Lý Mại xong khiến tôi ngứa ngáy vô cùng, tôi cũng muốn viết! Để sau này khi chết rồi, có thể đem đốt nó đi, để chung với tro cốt của tôi hoặc để phòng trường hợp sau này tôi lại biến thành mèo, không nhớ gì nữa.
Nói hơi xa rồi, hôm nay tôi đã gặp bố mẹ của bác sĩ Lý nhà chúng tôi. Tôi biết gia đình anh ấy khá giàu nhưng tôi không ngờ nhà anh ấy lại là tứ hợp viện, tứ hợp viện đó! Đời này tôi xem như được mở mang tầm mắt.
Lẽ ra tôi phải đoán được. Anh ấy từng nói nhà mình có trồng cây hồng, sân phải lớn cỡ nào mới có chỗ trồng được cây hồng chứ? Lúc đó thật sự tôi chỉ nghĩ đó là loại cây nhỏ nhỏ như tôi trồng trên ban công thôi…
Kể từ khi anh ấy nói muốn gặp bố mẹ, tinh thần của tôi luôn trong trạng thái kỳ lạ. Vừa phấn khích vừa lo lắng, tôi không giỏi nói chuyện với người lớn tuổi. Tôi biết bố anh ấy từng sắp xếp nhiều cuộc xem mắt cho anh. Đây là lần đầu tiên tôi có suy nghĩ, giá mà mình là con gái thì tốt rồi. Haizz… Không nói rõ được.
Hôm nay tôi còn đặc biệt chỉnh trang lại mình một chút, mặc thêm một chiếc áo khoác màu kaki. Thật ra đến tối qua tôi mới đặc biệt ra ngoài mua, vì hầu hết quần áo của tôi đều màu đen, dễ tạo cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-con-khong-say-tieu-hi-khe/2722101/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.